Vũ Phàm tham quan một vòng Nhậm gia xong thì liền trở về Khương phủ ở bên ngoài Thương Huyền tông, chờ hạ nhân của Nhậm gia sửa sang lại phủ đệ của hắn ở sơn phong lúc nãy theo ý muốn xong xuôi thì hắn sẽ dọn vào đó để sinh hoạt và tu luyện.
Dẫu sao thì ở Nhậm gia sơn trạch chân khí cũng nồng đậm hơn ở Khương phủ ở bên ngoài rất nhiều lần, chưa kể đến ở bên trong sơn môn Thương Huyền tông cũng an toàn hơn cho hắn và Ngưng Nhi, tránh bị kẻ có dã tâm dòm ngó và động tay động chân.
Còn về phần cánh tay mới Giao Long Tý này của hắn mặc dù đã có thể cảm tri và điều khiển được theo ý hắn mong muốn, tuy nhiên hành động vẫn còn gượng gạo và cứng nhắc, hẳn là phải mất một thời gian nữa để cơ thể của hắn có thể đồng hóa và làm quen với cánh tay này.
Còn về phần sức mạnh của cánh tay này thì vẫn phải cần hắn từ từ khai phá.
Ngưng Nhi cũng đã bớt lo lắng hơn mấy phần khi thấy Vũ Phàm được đích thân Kiếm Thánh xuất thủ chữa trị thương thế, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày hắn khôi phục cũng không còn xa.
Nàng ôm lấy cánh tay phải của Vũ Phàm, đầu tựa lên vai cùng hắn ngự phi kiếm trở về Khương Phủ.
Triệu gia rất nhanh liền nghe ngóng được chuyện này, cao tầng Triệu gia một hồi nghị luận, quyết định sẽ thiết lập mối quan hệ chặt chẽ với Vũ Phàm.
- Gia chủ, Nhậm gia so với Nhạc gia chỉ có hơn không kém, bây giờ Khương công tử lại có tài năng như vậy, ta thiết nghĩ Triệu gia nên sớm xem xét vấn đề liên hôn với Khương công tử.
- Nhị trưởng lão, dưa xanh ép chín sợ sẽ sinh ra phản tác dụng.
- Gia chủ, ta thấy nhị trưởng lão nói không sai, mà ngài nói cũng đúng, vậy nên ta nghĩ nên để Triệu Lệ Dĩnh tiếp xúc nhiều hơn với Khương công tử, nếu không thể tiến tới hôn nhân, thì cũng là tri kỷ.
Tam trưởng lão trầm ổn lên tiếng, nói về mưu kế ở trong Triệu gia, khó có ai qua được vị tam trưởng lão này.
- Tam trưởng lão nói không sai, trước đây Triệu gia chúng ta đối với Khương công tử cũng không tồi, đảm bảo có thể bồi dưỡng mối giao hảo này thêm bền chặt, hơn nữa, chúng ta có lợi thế rất lớn vì công tử có thân phận Triệu gia trưởng lão khách khanh.
Nhị trưởng lão phụ họa:
- Quan trọng chúng ta phải kết xuống được một đoạn thiện duyên với Khương công tử, sau này mới dễ nói chuyện.
Tam trưởng lão lại nói tiếp:
- Ta nhớ hình như lần trước Khương công tử có đề cập đến Tần gia ở Thanh Sơn thành với thiếu chủ của chúng ta thì phải?
Gia chủ Triệu gia nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Lần trước ta có xem qua tư liệu về Tần gia này, quả thực có một chút liên quan đến Khương Chính Hạo, y là người trọng tình trọng nghĩa, chúng ta ra tay nâng đỡ Tần gia, hẳn là hắn sẽ ghi nhớ ân tình này.
Mấy vị trưởng lão nhanh chóng gật đầu, vốn dĩ bọn họ cũng đã có ý định vươn tay đến đây, sẵn chuyện Vũ Phàm, liền nhất tiễn song điêu.
Rất nhanh gia lão Triệu gia đã hạ quyết định, đưa Tần gia trở thành một gia tộc phụ thuộc của bọn họ, phụ trách khu vực phía Bắc, vừa vặn phù hợp với kế hoạch của bọn họ.
Gia chủ Triệu gia chốt lại chuyện của Tần gia, lão nói:
- Vậy chuyện này cứ quyết như vậy đi, ta sẽ để Yết nhi đi gặp Khương công tử, đề cập đến chuyện này cho hắn biết đại khái một chút, xem như là đánh tiếng cho hắn.
Lão lại lật một cái ngọc giản lên, rồi nói tiếp:
- Chư vị, hẳn là mọi người đã nghe đến sự vụ tứ đại thần thú tộc ở Quỷ Bí Chi Trủng?
Mấy vị trưởng lão ở trong nghị sự các liền gật đầu đồng thuận, gia chủ Triệu gia lại nói tiếp:
- Mặt khác, Gia Cát cổ tộc cũng đã phát đi dự báo, sẽ có chiến tranh giữa ba tộc! Nhanh thì một hai trăm năm nữa, chậm lắm thì năm trăm nữa là sẽ xảy ra.
Sắc mặt bọn họ bây giờ có chút khó coi, chuyện này bọn họ có suy đoán một chút, nhưng nếu Gia Cát cổ gia cũng đã nói vậy, thì bảy thành là chuyện này có thể xảy ra.
Gia chủ Triệu gia thở dài rồi lại nói tiếp:
- Vì vậy, ta quyết định sẽ đẩy mạnh chuyện thu thập và tích lũy tài nguyên, chiêu mộ nhân tài và phát triển nhân mạch bên dưới, đảm bảo Triệu gia sẽ không bị tụt lại phía sau nếu như tình huống xấu nhất xảy ra. Ở phía nam, có đám người cổ sư ngự trị nên tạm thời chúng ta sẽ không đụng tới, cho nên ta dự định sẽ tập trung mở rộng ở phía bắc. Lần trước Yết nhi cũng đã thiết lập được binh lực ở phía nam Chu Liệt quốc, chỉ còn chờ Tần gia phối hợp, chúng ta có thể khóa chặt Chu Liệt quốc trong tay, chuyện lần này phiền tam đệ đích thân đến Thanh Sơn thành một chuyến.
- Được, xin hãy an tâm giao chuyện này cho ta!
...
Ở Trung Thổ thành, không chỉ riêng mỗi Triệu gia rục rịch hành động, mà hầu như tất cả các gia tộc ở đây đều đã bắt đầu hành động, chuyện này cực kỳ quan trọng đến sự tồn vong chung của Nhân tộc vực.
Mỗi kỷ nguyên của lịch sử đều phát triển từ chiến tranh, suy tàn, phát triển, hưng thịnh, rồi lại chiến tranh.
Tam đại chủng tộc đã ở thế cân bằng được một thời gian rất dài rồi, hầu như chủng tộc nào cũng đã đạt đến thời kỳ hưng thịnh, binh lực sung mãn, cũng vì vậy mà đây cũng là lúc các chủng tộc âm mưu phát động chiến tranh mở rộng lãnh thổ, bá chiếm tinh cầu.
Nếu chiến tranh của phàm nhân cần ủ mưu và chuẩn bị tích lũy trong năm năm tới mười lăm năm, thì chiến tranh của tu chân giới cần vài trăm năm để chuẩn bị, nhưng nói như vậy không phải là tu sĩ có nhiều thời gian hơn để bình chân như vại, mà là vì tài nguyên và binh lực của tu chân giới cần nhiều thời gian để tích lũy và phát triển hơn.
Và thế hệ của Vũ Phàm chính là thế hệ đương đầu với cuộc chiến chông gai này!
...
Tửu quán nhỏ ở một góc Trung Thổ thành.
Vũ Phàm vén rèm che đi vào bên trong, hắn theo thói quen tự mình đi lên lầu chờ lão bản.
Lão bản ở trong quầy vẫn bận bịu với việc tính toán thu chi sáng nay, mãi một lúc sau lão mới lên gặp Vũ Phàm.
- Khương tiểu hữu, lâu ngày không gặp, ngươi giờ đây đã là nhân trung chi long rồi a!
- Tiền bối quá lời rồi.
Vũ Phàm khẽ nhấp một ngụm trà rồi thưởng thức hương vị của nó, trong khi đó, lão bản lại bận bịu với việc kiểm tra dịch của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng.
Lão mở nút bình ngọc ra, lấy tay phớt phớt lên mũi, lão hít vào một hơi thật sâu, rồi nói:
- Chà, hình như là dịch tiết ra từ Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng càng lúc càng thơm thì phải.
Vũ Phàm khẽ gật đầu đáp lời lão.
- Lão bá, ta muốn mua tin tức của Lý Trường Ca, Côn Luân cổ phái.
Lão bản tiểu điếm chợt nở một nụ cười gian thương, lão nói:
- Một trăm viên chân khí thạch thượng phẩm!
- Sặc ... lão bá ...
- Khương tiểu hữu, ngươi bây giờ là người có tiền a ...
Vũ Phàm thật cạn lời với lão, hắn đau lòng móc ra một túi nhỏ, bên trong chứa tròn 100 viên chân khí thạch thượng phẩm.
- Nói về tên này, ta cũng cảm thấy có chút hứng thú!
Lão bản tửu điếm đi đến cái ghế đối diện Vũ Phàm rồi ngồi xuống, lão bắt đầu thao thao bất tuyệt nghị luận về tên kia.