Vũ Phàm bất chợt hỏi lại ý tứ của lão bản tửu điếm:
- Ý tiền bối là tiểu bối và hắn cả hai đều là một dạng đột nhiên quật khởi, nhưng giữa tiểu bối và hắn lại có điểm khác nhau?
Lão bản tửu điếm uống một ngụm trà, lão gật đầu, giọng đầy thâm ý nói:
- Đúng vậy, Khương công tử giống như hạt minh châu bị bùn đất vùi lấp, được Nhậm Kiếm Vương khai phá, cộng thêm tâm cơ cẩn mật, liền có thể một đường quật khởi, còn Lý Trường Ca, thiên phú của hắn ban đầu vô cùng kém, ngộ tính lại càng kém hơn, đột nhiên sau một lần trọng thương, liền trở nên thuế biến, đây là một cái nghi vấn lớn.
- Tiền bối, ý tiền bối là ...
- Công tử, nói cho dễ hiểu, công tử là thiên phú bẩm sinh đã có, dù không có Nhậm Kiếm Vương nâng đỡ, thì sau này vẫn đạt được thành tựu lớn, chỉ là con đường mà công tử phải đi sẽ gian nan và lâu hơn một chút, còn tên Lý Trường Ca kia, nếu không có cơ duyên hoặc kỳ ngộ bất ngờ thì quả thật, cả đời không mong có một điểm đột phá.
Vũ Phàm lần nữa chất vấn lão:
- Tiền bối ngộ nhỡ như thiên phú hoặc thể chất của hắn, cần một lần trọng thương hoặc một hồi bi kịch để kích phát thì sao, loại chuyện này cũng không phải hiếm a!
Đột nhiên lão bản phá lên cười một hồi, rồi lão nói:
- Công tử, ý công tử là một hồi bi kịch kia của người mới kích phát tiềm năng kiếm đạo của người chăng? Nếu vậy thì công tử đã sai rồi!
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, hắn thấp giọng nói.
- Thỉnh tiền bối giảng giải.
Đôi mắt lão chợt lóa tinh quang như là lục lọi lại trí nhớ, giọng trầm thấp nói:
- Khương công tử, xin hỏi Khương công tử mất mấy ngày để tìm ra mạch kiếm?
Vũ Phàm thành thật đáp lời lão.
- Tiểu bối mất bảy ngày!
Lão bản tửu điếm vốn dĩ đã biết trước điều này thông qua mạng lưới thu thập tình báo của lão, nhưng bây giờ nghe hắn nói, lại càng cảm thấy khó tin hơn, bảy ngày, hơn nữa là còn tự bản thân hắn tìm tòi, cái này là bậc nào thiên phú cơ chứ!
- Khương công tử, các vị công tử dưới Kết Đan kỳ khác dưới sự chỉ dẫn của các vị lão sư cảnh giới Đại Thừa kỳ, đến nay còn chưa có ai từng thành công nắm được khí mạch của vũ khí bản mệnh, thậm chí là Hoàng Yết của Triệu gia đến bây giờ đã là Kết Đan sơ kỳ vẫn còn chưa làm được. Hoặc tỷ như Nhạc Thanh Phong của Nhạc gia, mãi đến khi hắn đột phá Kết Đan kỳ mới có thể nắm được khí mạch của vũ khí bản mệnh, xem như là người thứ hai nắm được khí mạch của vũ khí bản mệnh nhanh nhất sau công tử của thế hệ thiên kiêu này.
Lão ngừng lại một chút rồi mới chậm rãi nói:
- Cho nên mới nói công tử và tên kia là hai loại quật khởi khác nhau, một loại là thiên phú đến lúc phát dương quang đại, một loại là thiên đại cơ duyên đột nhiên quật khởi.
Vũ Phàm khẽ nhấp một ngụm trà, lời này của lão hắn đã hiểu, nếu như không có thiên phú, khó có thể làm ra loại kỳ tích như thế này, vậy câu chuyện của Lý Trường Ca càng là một hồi nghi vấn trùng điệp.
- Đa tạ tiền bối đã giải đáp khúc mắc trong lòng ta.
Lão uống cạn chén trà trên tay, rồi với lấy bình trà ở giữa bàn, chậm rãi rót trà cho lão rồi lại rót cho Vũ Phàm, giọng lão đầy thâm ý nói với hắn:
- Công tử nên nhớ, phàm là chuyện trong thiên hạ này, thà không làm thì thôi, còn lại thì ... rất khó để che mắt thiên hạ, đại năng hành nghề như lão phu cũng không phải ít, thậm chí còn có thủ đoạn cao minh hơn, tỷ như Giám Sử Các của Tiên Sơn.
- Tiên Sơn?
- Công tử, biết nhiều không tốt!
Lão lên tiếng nhắc nhở hắn.
- Vâng thưa tiền bối!
Nghe lão bản tửu điếm nói như vậy, hắn cũng không dám hỏi thêm, thế giới này quả thật còn nhiều việc hắn chưa biết đến, rốt cuộc là thiên hạ này rộng lớn cỡ nào.
- Tiền bối, vậy thực lực của tiểu bối xếp trong thiên hạ này, có thể đứng vị trí thứ mấy.
Lão bản tửu điếm thoáng nhìn Vũ Phàm một cái, rồi lại trầm mặc một lúc, lão nói:
- Có thể miễn cưỡng tiến vào nhị thập cường nhân bảng.
Vũ Phàm hít một ngụm khí lạnh, theo lời này của lão bản tửu điểm, thì ở Thiên Huyền Đại Lục này vẫn còn có nhiều thiên kiêu chi tử khác đang ẩn mình, cái hồ này nước thật sâu a.
Sở dĩ lão bản tửu điếm trả lời câu hỏi này của Vũ Phàm chính là muốn tốt cho y, lão tiếp xúc lâu ngày với hắn cũng sinh ra một chút hảo cảm, hy vọng hắn thật sự có thể trở thành cường giả danh chấn bát phương ở Thiên Huyền Đại Lục.
Nhưng câu trả lời này của lão có thể là động lực giúp hắn tiếp tục phấn đấu vươn mình lên trên, hoặc là làm hắn thoái chí nản lòng, hoặc cũng có thể làm hắn sinh ra kiêu ngạo tự mãn, nhưng với tính cách của Vũ Phàm, lão tin rằng hắn là loại người thứ nhất.
Chỉ riêng ánh mắt của hắn lúc này thôi cũng đủ để lão tin tưởng vào suy nghĩ này của lão.
"Vũ Phàm à Vũ Phàm, rốt cuộc thiên vận chi tử như ngươi sẽ phát triển đến bậc nào đây, ta cũng thật chờ mong a!"
Càng lúc Vũ Phàm càng tò mò về thân phận của lão bản tửu điếm ở trước mặt, rốt cuộc lão là thần thánh phương nào.
Như nhìn thấu được suy nghĩ của Vũ Phàm, lão bản tùy ý nói:
- Công tử, đừng cố gắng tìm hiểu thân phận của lão phu!
"Tha Tâm Thông? Đọc Tâm Thuật?"
Vũ Phàm kinh hãi, ánh mắt có chút lay động, vội đứng bật dậy, chắp tay nói:
- Tiểu bối ghi nhớ!
- Ừm, được rồi, nếu không còn chuyện gì, lão phu xin phép cáo từ trước!
- Vâng thưa tiền bối.
Vũ Phàm đã đạt được mục đích của lần này nên hắn cũng nhanh chóng rời đi, cái tên Lý Trường Ca này nhất định có vấn đề.
"Bách Hạc Sơn sao? Hình như Nhậm gia cũng có một cái nhiệm vụ cần đến đó thì phải?"
Vũ Phàm nghĩ ngợi một lát rồi hạ quyết định sẽ nhận nhiệm vụ đến đây, hy vọng có thể gặp được tên Lý Trường Ca kia.
Hắn tế lên phi kiếm thẳng hướng Nhậm gia Nhiệm Vụ Các trong Thương Huyền tông mà phi hành.
...
Lý Trường Ca nằm trên giường, ngó lên trần nhà, trao đổi với hệ thống.
"Hệ thống ngươi nói Bách Hạc Sơn này thật sự có thiên đại cơ duyên sao?"
Một giọng nói máy móc đều đều vang lên.
"Ký chủ, nhiệm vụ của hệ thống phát động, trước nay chưa lừa người bao giờ!"
Lý Trường Ca nghe lại chuyện cũ lại càng thêm bực mình, hắn chửi hệ thống một trận.
"Ta phỉ nhổ, lần trước chẳng phải ngươi bảo ta đâm đầu vào cái tên họ Vũ kia sao!"
Hệ thống cũng không chịu thua, trả treo với hắn.
"Ký chủ, là do thực lực của ký chủ không đủ a, không phải do bổn hệ thống!"
Ở ngoài cửa, một tên đệ tử ngoại môn gõ cửa phòng Lý Trường Ca rồi nói lớn:
- Lý sư huynh, Lý sư huynh!
- Ta đây, có việc gì?
- Nhiệm vụ có chút thay đổi, trưởng lão đoàn yêu cầu chúng ta phải lập tức xuất phát!
- Ta biết rồi, nửa canh giờ sau tập hợp ở đại môn chúng ta sẽ lập tức tiến về Bách Hạc Sơn.
- Vâng thưa sư huynh.
"Đinh! Phát động nhiệm vụ tuyến phụ"
"Bách Hạc Sơn truyền kỳ"
"..."