Chương 208: Nhậm gia sơn trạch

Kiếm Thánh lão nhân gia rời đi được một lúc, đám người ở trong đại điện mới dám ồn ào trở lại, áp lực đè nén lên người họ từ đầu buổi đến bây giờ mới được giải tỏa.

Cái áp lực này đến từ cái uy tự nhiên của một vị cường giả đỉnh thiên lập địa, chứ không phải là do Kiếm Thánh lão nhân gia cố ý thả ra chi uy để chấn nhiếp bọn họ.

Thậm chí ngay cả lão thủy tổ của Thương Huyền tông đối mặt với lão, cũng phải khách khí mấy phần, không phải tự dưng mà người đời phong cho lão cái danh xưng Kiếm Thánh.

Đám người Nhậm gia ở trong đại điện có người lục đục rời đi, có người ở lại tụ thành từng nhóm nhỏ nghị luận.

Một hành động nối tay ngày hôm nay của lão đã thông cáo cho toàn bộ trên dưới Nhậm gia và ngoại giới biết rằng, Vũ Phàm hắn do chính lão và Nhậm gia bảo hộ.

Bởi vì ai ai cũng đều hiểu rằng, chuyện nối tay cỏn con như thế này không thể nào mà cần đến một vị đại năng nửa bước Địa Tiên như lão được, mà điểm chính yếu khi lão ra mặt nối tay cho Vũ Phàm, chính là lão đã xem trọng hắn, coi hắn là một trong những thành viên nòng cốt của Nhậm gia sau này, cần đích thân lão ra tay để đảm bảo con đường phát triển vô hạn của hắn trên con đường kiếm đạo.

Hơn nữa, lão còn cố ý cho triệu tập đệ tử hạch tâm vào trong đại điện, chứng kiến một hồi quá trình nối tay này, chính là để nhắc nhở họ, Vũ Phàm không phải là người các ngươi có thể đụng tới.

Ngay cả Nhậm Thường Sơn bây giờ, cho dù có ghen tỵ ra mặt nhưng hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện động chạm Vũ Phàm, một khi xảy ra sai lầm, cả chi hệ của hắn nhất định sẽ phải trả giá.

Kiếm Thánh lão thủy tổ cao cao tại thượng kia của Nhậm gia, xưa nay sát phạt vô tình trị gia vô cùng hà khắc, luật lệ nghiêm minh bất khả xâm phạm.

Nhậm Thiên Tiếu, gia chủ đời này của Nhậm gia, tiến đến trước mặt Vũ Phàm, vỗ vai của hắn, giọng hòa ái nói:

- Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên trong hai thế hệ liên tiếp này của Nhậm gia được lão thủy tổ đích thân ra tay như vậy!

Lúc này Vũ Phàm mới nhận ra chuyện vừa nãy của hắn là bậc nào vinh dự.

Vũ Phàm cúi đầu, chắp tay nói với Nhậm Thiên Tiếu:

- Sư chất suốt đời ghi nhớ đại ân này của lão thủy tổ!

- Hảo, hảo, ... ngươi cũng đã được xem là một phần của Nhậm gia, ở bên trong dãy sơn mạch này còn vô số chỗ trống tùy ngươi lựa chọn đến đây tu hành. Tiếu Ngưng Nhi cũng đã là đệ tử của Nhậm Phi Phi, ngươi mang nàng vào đây cũng không có ai dám dị nghị!

- Đa tạ sư bá ưu ái!

Vũ Phàm trong lòng cảm kích không thôi nhìn Nhậm Thiên Tiếu gia chủ ở trước mặt, lão nói ra lời này ở nơi đông người như vậy, chính là giúp Vũ Phàm một tay, có thể đường đường chính chính đưa theo Ngưng Nhi vào sơn trạch của Nhậm gia, dù sao lão cũng là gia chủ, lời của lão nói ra, mấy ai dám trái lệnh.

Tiếu Ngưng Nhi lanh lẹ đi đến trước mặt của Nhậm Thiên Tiếu, thi lễ.

- Tiếu Ngưng Nhi sư điệt ra mắt sư bá!

- Ừm ... Phi Phi nàng cũng đã nhắc đến ngươi mấy lần với ta, xem ra lời của nàng nói quả thật không sai.

Nhậm Thiên Tiếu tất nhiên có để ý đến Ngưng Nhi kể từ khi nàng bước vào đây, lễ nghĩa đầy đủ, hành động đúng mực, rất hợp với ý lão.

Nhậm Thiên Hành tiến tới chỗ mấy người bọn họ, lão thong dong nói:

- Giao Long Tý mặc dù đã nối xong, tuy nhiên vẫn cần con cố gắng để làm quen, đừng phụ lòng lão thủy tổ của chúng ta!

- Cẩn tuân sư phụ chỉ bảo!

- Ừm! Lát nữa Mạc Tam Sơn sẽ dẫn ngươi đi một vòng ở sơn trạch, ngươi xem có chỗ nào thích hợp thì dọn vào đây, còn chuyện luyện đan của Tào gia và Triệu gia, ta sẽ tự có sắp xếp.

- Vâng thưa sư phụ.

Nhậm Ngã Tiếu đứng cùng Nhậm Phi Phi ở phía xa, gật đầu với Vũ Phàm và Ngưng Nhi.

- Được rồi, ta với gia chủ còn có việc, gặp ngươi sau!

- Cung tiễn sư phụ!

- Cung tiễn tiền bối!

Nhậm Thiên Tiếu và Nhậm Thiên Hành vừa rời đi, Nhậm gia ngoại vụ tổng quản đã tiến tới chỗ của Vũ Phàm.

- Khương sư huynh, mời theo ta!

Đám đệ tử của Nhậm gia sớm đã đứng lấp ló ở bên ngoài đại điện, hy vọng được nhìn thấy dung mạo của Đại sư thúc đời thứ ba của Nhậm gia, Khương Chính Hạo.

- Ra rồi, ở bên kia!

- Ồ, người đó là đại sư thúc đời thứ ba?

- Phải, phải, nghe mấy vị sư thúc trong thập cường nói, một mình đại sư thúc có thể chiến với ba tên thiên kiêu ma tộc a!

- Ngay cả Thường Sơn sư thúc cũng đã xác nhận chuyện này!

- Mạnh như vậy?

- Nói đùa, nếu không làm sao có thể trở thành đệ tử chân truyền của thái thượng đại trưởng lão Nhậm gia chúng ta.

- Nghe nói lão thủy tổ hôm nay cũng đích thân xuất thủ chữa trị cho đại sư thúc nha!

- Ngươi đừng có nói bừa!

- Thật, ta có người quen hầu ở trong đại điện!

Bên ngoài đủ loại xôn xao bàn tán khi thấy Vũ Phàm bước ra khỏi đại điện, bọn họ quả thật vô cùng hiếu kỳ với Vũ Phàm.

Ngoại Vụ Tổng Quản Mạc Tam Sơn giảng giải qua một lượt các khu vực chính của Nhậm gia sơn trạch:

- Đại điện của Nhậm gia tọa lạc tại ngọn núi trấn linh mạch của dãy sơn mạch này, nằm ở trung tâm, chiếm cứ một dặm phương viên. Tính từ đại điện đi ra bên ngoài, lần lượt là các khu vực Nội Các Trưởng Lão Cư, Nội Các Chính Phong, Nội Các Quản Sự Phong, Nội Môn Đệ Tử Hàn Xá, Ngoại Các Trưởng Lão Cư, Ngoại Các Chính Phong, Ngoại Các Quản Sự Phong, Ngoại Môn Đệ Tử Hàn Xá, Tạp Dịch Phong, Vùng ranh giới.

Phi hành được một lúc, ra đến chỗ Nội Các Chính Phong, lão lại nói tiếp:

- Khương sư huynh, thân phận của sư huynh là đệ tử chân truyền của Nhậm gia thái thượng đại trưởng lão, được cấp động phủ ở khu vực Nội Các Chính Phong, ở cùng với một số vị đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn hạch tâm khác.

- Thái thượng đại trưởng lão ngoài phủ đệ của Thương Huyền tông cấp ra, thì cũng có một tòa phủ đệ riêng của người ở trong Nhậm gia sơn mạch, chính là ở trung tâm của Nội Các Trưởng Lão Cư, cách đại điện một dặm về hướng đông. Còn lão Thủy tổ thì ở phía bắc của đại điện, chỗ này nếu như không có việc gì, tuyệt đối không được lui tới quấy rầy lão thủy tổ thanh tu.

- Ta hiểu rồi, Ngoại Vụ Tổng Quản đại nhân.

Vũ Phàm lên tiếng thăm dò Mạc Tam Sơn, nghe thấy Vũ Phàm xưng hô như vậy, y giật mình liền nói:

- Khương sư huynh, gọi ta một tiếng sư đệ là được, luận về bối phận, chúng ta ngang hàng! Ta là Mạc Tam Sơn, đệ tử đời thứ ba giống như sư huynh.

Nhậm gia Ngoại Vụ Tổng Quản lập tức lên tiếng, hai chữ đại nhân này y không dám nhận từ Vũ Phàm, bởi vì Vũ Phàm là đệ tử chân truyền của đại trưởng lão đời thứ hai, thân phận tự nhiên sẽ tương đương với trưởng lão đời thứ ba như hắn, cho nên luận theo bối phận, Vũ Phàm đương nhiên là đại sư huynh. Còn đệ tử bình thường đời thứ tư mà nói, vẫn phải gọi Vũ Phàm hắn một tiếng sư thúc.

Mạc Tam Sơn lại nói:

- Khương sư huynh, huynh có thể chọn tòa sơn phong này, chỗ này vừa vặn ở bên cạnh chỗ của thái thượng đại trưởng lão, linh khí không tệ, phong thủy cũng rất tốt, huynh nên cân nhắc thử một phen!

- Đa tạ sư đệ!

Vũ Phàm đứng ở trên không nhìn tòa sơn phong ở bên dưới một lượt, tòa sơn phong này không lớn cũng không quá nhỏ, ước chừng phương viên một trăm trượng chu vi, có hồ nước, có rừng trúc, có một nhánh suối nhỏ chảy qua đây, địa thế cũng rất tốt, quả là một sơn phong phù hợp để tu luyện và nghỉ ngơi.

Vũ Phàm xem xét một lúc thì nói:

- Sơn phong này không tồi, ta chọn nó vậy!

- Vâng thưa sư huynh!

Mạc Tam Sơn lấy ra một cái bia đá khắc lên mấy chữ, "Khương Chính Hạo Sơn Phong", rồi dùng chân khí đặt cái bia xuống đường dẫn lên núi, xong xuôi hắn ghi ghi chép chép vào một cái ngọc giản.

- Sư huynh, đã xong, bây giờ tùy thời sư huynh có thể dọn vào đây.

- Đa tạ Mạc sư đệ!

Nói rồi Vũ Phàm đưa cho hắn một túi đan dược tứ giai tinh phẩm, Mạc Tam Sơn dùng thần thức thăm dò bên trong một lát, liền mừng rỡ nói:

- Sư huynh có lòng rồi, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh!

- Sau này còn nhờ vả Mạc sư đệ nhiều!

- Sư huynh đừng nói vậy, nếu có việc gì cần Mạc Tam Sơn tiểu đệ, đệ sẽ dốc sức mà làm.

- Vậy trông cậy vào sư đệ!

Nói đoạn, hai bên trò chuyện thêm một lát thì Mạc Tam Sơn rời đi, trên mặt vô cùng vui vẻ hài lòng.

"Đại sư huynh thật hào phóng nha!"

Mạc Tam Sơn hắn bây giờ đang nghĩ cách làm sao ôm được cái bắp đùi lớn Vũ Phàm.