Chương 207: Chữa trị thương thế

Vũ Phàm gọi ra Nhất Niệm kiếm, đưa đến trước mặt của Bạch Khởi, nó cẩn thận đưa hai tay đỡ lấy.

Cảm nhận đầu tiên của Bạch Khởi là kiếm này rất nặng, nó cầm có chút run run.

Bạch Khởi nhìn kỹ Nhất Niệm kiếm một lượt, lấy tay sờ lên cái vỏ đầy vết xước chằng chịt của Nhất Niệm, cái vỏ kiếm này có vẻ hơi thô, đường nét cũng chẳng mấy tinh xảo, hoa văn cũng là loại thường thấy, dường như là dùng khuôn đúc ra hàng loạt, cho nên có mấy chỗ hoa văn vẫn bị lem viền.

Nhưng mà trong mắt Bạch Khởi nó lại là thần binh diệt yêu trảm ma, vô cùng mỹ lệ, ánh mắt của nó thể hiện sự khát khao mãnh liệt hy vọng nó cũng có được một thanh kiếm như vậy.

Nhất Niệm đột nhiên tản ra một chút khí tức, kiếm ý dâng trào trong phút chốc làm tóc Bạch Khởi bay phập phù trong gió, ánh mắt nó sáng như sao.

- Quao ... công tử ... nhìn này nó ... thật là đỉnh a ...

Bạch Khởi kinh hô lên một tiếng thích thú.

Diệm Cơ cũng vì tiếng kinh hô này mà tỉnh lại, hai mắt của tiểu la lỵ sáng rực như sao đêm, đưa hai tay chới với muốn sờ Nhất Niệm kiếm của Vũ Phàm.

- Muội ... muội cũng muốn sờ ...

Vũ Phàm nhấc bổng Diệm Cơ lên đưa nàng xuống đất, tiểu la lỵ áp má lên vỏ kiếm lạnh như băng kia, phút chốc má của nàng đỏ lên một mảng, nhưng ánh mắt lại thích mê mệt thanh kiếm trầy xước trước mặt.

- Ca, đây là thần kiếm của công tử hả?

Bạch Khởi gật mạnh cái đầu, mắt không rời kiếm, cái tay cứ hết sờ chỗ này đến sờ chỗ khác.

Nó ngô nghê hỏi Bạch Khởi, thấy vậy Vũ Phàm bật cười, mấy đứa nhỏ này không phải đem hắn tôn thành thần rồi chứ.

Điều Vũ Phàm nghĩ đến quả thực không sai, đối với Vũ Phàm, ra tay cứu giúp hai đứa nhỏ chẳng qua là một cái tiện tay mà thôi, nhưng đối với hai đứa nó thì lại khác, Vũ Phàm không khác gì một vị thần cứu thế của bọn nhỏ vậy.

Ngày đó, Bạch Khởi tiểu tử còn cho rằng, hắn và Diệm Cơ sẽ thành một cái xác như những người khác, nằm trơ trọi trên con đường đầy tuyết lạnh lẽo.

Hơn nữa, bọn nhỏ từ miệng của hạ nhân trong nhà biết đến mấy cái chiến tích lẫy lừng của Vũ Phàm, một đồn năm, năm đồn mười, đám phàm nhân cứ thần thoại câu chuyện của chủ tử, làm bọn chúng càng ngày càng tôn sùng hắn, trong ánh mắt non nớt của chúng, hắn quả thật là một vị kiếm thần.

Vũ Phàm dùng tay xoa xoa đầu của từng đứa, làm bọn chúng vui sướng không thôi, cười hi hi ha ha cả buổi trời, làm Vũ Phàm hắn cảm thấy vui lây.

Mới đó mà đã tròn một năm kể từ hắn nhận nuôi bọn nhỏ, thời gian trôi thật nhanh.

Hai đứa trẻ cứ vuốt ve thanh kiếm mãi cho đến khi Ngưng Nhi bưng lên mâm đồ ăn thơm nức mũi, chúng nó mới dời sự chú ý sang chỗ nàng.

- Oa, thơm quá tỷ tỷ.

Diệm Cơ vừa chạy vừa nói lớn, chạy đến bên chỗ Ngưng Nhi quấn quýt dưới chân nàng.

Vũ Phàm nhắc nó:

- Này, này, bé con cẩn thận một chút!

Diệm Cơ nhón nhón cái chân lên cố ngó cái mâm trên tay của Ngưng Nhi, nó thật là tò mò Ngưng Nhi làm cái món gì mà thơm đến như vậy.

Bạch Khởi thì hơi rụt rè, nó ôm thanh kiếm đứng đó nhìn về phía nàng, ánh mắt nhìn mê mệt không thôi, nước dãi sớm đã ứa ra miệng, mãi đến khi Vũ Phàm kéo nó lại bàn ăn, nó mới chợt tỉnh.

Bạch Khởi gãi gãi cái đầu, nó nói:

- Công tử ...

- Ăn đi!

Nghe Vũ Phàm nói vậy, nó cũng không khách khí nữa, leo tót lên ghế ngồi, tay cầm bát đũa, ăn lấy ăn để đồ ăn trên mâm, miệng không ngừng nói:

- Tiểu thư, người thật là khéo tay a!

Làm Ngưng Nhi và Vũ Phàm cứ cười mãi, bốn người, hai lớn hai bé, cứ vậy vui vẻ ăn bữa cơm chiều.

...

Bảy ngày sau,

Vũ Phàm cùng với Ngưng Nhi tiến về Nhậm gia bên trong Thương Huyền Tông để chính thức diện kiến gia lão trong Nhậm gia.

Trên đường đi, Ngưng Nhi luôn nắm chặt lấy bàn tay của Vũ Phàm, ánh mắt nàng vẫn có cái gì đó đượm buồn, dù nàng không nói ra nhưng Vũ Phàm biết rõ, nàng là lo cho cánh tay của hắn nên mới như vậy.

Hắn kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng nói:

- Không sao đâu!

- Ân!

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến đại môn của Nhậm gia bên trong Thương Huyền Tông.

Nhậm gia chiếm cứ một dãy núi lớn ở bên trong lãnh địa của Thương Huyền Tông, ước chừng cũng phải tương đương với Đạo Tiên Sơn Môn ngày trước, vô cùng rộng lớn, hơn nữa ở chỗ này, có sông, có hồ, có thung lũng, có cả dược viên, vị trí địa lý thông thuận, phong thủy hợp mệnh, cái gì cũng đủ, chân khí thì không phải bàn cãi, vô cùng nồng đậm và tinh thuần.

Dãy núi này chỉ cách chánh sơn của Thương Huyền Tông không quá mười dặm, điều này cũng cho thấy địa vị của Nhậm gia bên trong Thương Huyền tông, tuyệt đối là thế lực trọng yếu.

Vũ Phàm dừng ở trước đại môn, đưa ra bái thiếp chờ đợi hạ nhân của Nhậm gia dẫn hắn vào bên trong.

- Khương công tử, mời theo ta!

Vũ Phàm gật đầu, mang theo Ngưng Nhi tiến vào đại điện của Nhậm gia.

Bên trong đại điện vô cùng rộng lớn, ước chừng phải trên dưới ba trăm người mới có thể lấp đầy chỗ này.

Cột trụ và nội thất ở bên trong được chạm trổ tinh xảo, đường nét tỉ mỉ vô cùng tráng lệ.

Không khí ở bên trong đại điện cũng vô cùng trang nghiêm, thậm chí gia của Nhậm gia cũng chỉ đứng khép nép ở một bên hầu chuyện, bởi vì người ngồi trên đại ỷ là Kiếm Thánh lão nhân, thủy tổ của Nhậm gia!

Dung mạo của lão nhìn như một nam tử trung niên, duy chỉ có mái tóc là bạc trắng mà thôi, hơn nữa, đôi mắt của lão sắc bén có thần, làm cho người đối diện không dám nhìn thẳng, lông mày như hổ, mắt như thiên ưng, vô cùng uy nghi.

Vũ Phàm và Ngưng Nhi vừa bước qua thềm cửa của đại điện liền cung kính cuối thấp người thi lễ.

- Tiểu bối bái kiến Kiếm Thánh đại nhân.

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

- Đệ tử bái kiếm Nhậm gia chủ!

- Được rồi, miễn lễ, ngươi lại đây!

Vũ Phàm không dám chậm trễ, lập tức tiến đến chỗ của Kiếm Thánh.

Ánh mắt của lão như nhìn thấu của người Vũ Phàm, lão đánh giá Vũ Phàm trên dưới một lượt, trong ánh mắt có vẻ hài lòng nồng đậm, rồi lão nhấc tay, một luồng chân khí xâm nhập vào mi tâm của Vũ Phàm, chạy dọc kỳ kinh bát mạch của hắn một lượt.

- Không tồi, không tồi ... Nhậm Thiên Hành, tên này quả nhiên là một hạt giống tốt!

- Đa tạ phụ thân ưu ái!

Nhậm Thiên Hành nhanh chóng đáp lời Kiếm Thánh.

Kiếm Thánh giọng trầm mà vang, không giận mà uy nói:

- Mang Giao Long Tý ra đây!

Hạ nhân trong nhà Nhậm gia, nhanh tay nhanh chân bê lên một kiện Giao Long Tý được bao bọc kỹ lưỡng trong một lớp trận pháp bảo vệ, cánh tay màu đỏ đồng, bên ngoài là lớp vảy giao long, tỏa ra khí tức giao long nồng đậm.

Kiếm Thánh chỉ hất nhẹ tay, một đường kiếm khí chém đứt bả vai của Vũ Phàm, máu tươi chảy ròng rã, vậy mà Vũ Phàm không có một chút nhíu mày, hắn không phải là đang giả bộ, mà là đã sớm quen với những nỗi đau kiểu này hàng vạn lần.

Lão lại lật tay, Giao Long Tý lập tức lơ lửng trên không trung, rồi nhanh chóng bay đến bả vai của Vũ Phàm, vừa vặn ăn khớp với chỗ lão chém vừa nãy, chuẩn xác đến từng li.

Chân khí từ người lão tuôn trào ra bên ngoài, dung nhập vào Giao Long Tý bắt đầu hỗ trợ Vũ Phàm liên kết với nó, dưới sự dẫn dắt của lão chẳng mấy chốc Giao Long Tý đã hòa làm một thể với Vũ Phàm.

Lão đình chỉ động tác, nói hắn:

- Ngươi thử cử động xem!

- Vâng!

Vũ Phàm thử nắm nắm lấy bàn tay, quả nhiên nó có phản ứng, cánh tay của hắn đã hoàn toàn được thay thế bởi Giao Long Tý.

Đối với nửa bước Địa Tiên như lão chuyện này không có gì quá khó khăn.

- Tạ ân lão thủy tổ chữa thương!

- Được rồi, ngươi sau này ra sức vì Nhậm gia là được!

Lời này của lão hàm ý rõ ràng, nếu như ngươi không thể vì Nhậm gia ra sức mà làm việc, ta cũng không có ra tay chữa trị cho ngươi.

Đây là ràng buộc, cũng là cảnh cáo Vũ Phàm.

- Tiểu bối một lòng ghi nhớ!

Lão gật đầu, nói:

- Ngươi là đệ tử chân truyền của Nhậm Thiên Hành, có đủ tư cách trở thành trưởng lão của Nhậm gia, Nhậm Thiên Tiếu, ghi tên hắn vào danh sách tuyển chọn!

- Vâng thưa lão thủy tổ!

Nhậm Thiên Tiếu không dám dị nghị lập tức lấy ra ngọc giản điền tên Vũ Phàm vào danh sách trưởng lão tranh đoạt chiến của Nhậm gia trong tương lai.

Ở đại điện này ai cũng vậy, không phải chỉ riêng Nhậm Thiên Tiếu, không có ai dám dị nghị với ý kiến của lão dù chỉ nửa chữ, bởi lão là tồn tại chí cao vô thượng ở Nhậm gia.

Bên trong Nhậm gia, tôn tri trật tự vô cùng quy củ, không ai dám vô lễ hỗn xược, dù chỉ một hành động nhỏ, bọn họ bây giờ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nói chi là phản bác lại lão.

- Đưa kiếm của ngươi cho ta xem!

Vũ Phàm có chút sững sờ, nhưng không dám trái lệnh, lập tức lấy ra Nhất Niệm cung kính dâng bằng hai tay lên cho lão.

Lão dùng tinh thần lực đưa nó đến trước mặt, ngắm kỹ một lượt rồi nói:

- Kiếm tốt, nhưng cần phải được cải tạo, Nhậm Thiên Hành dẫn hắn đến lão già kia, nâng phẩm cho thanh kiếm này.

- Vâng thưa phụ thân!

- Đa tạ lão thủy tổ ưu ái!

Vũ Phàm và Nhậm Thiên Hành nhanh chóng đáp lời lão.

- Được rồi, hôm nay đến đây là đủ, các ngươi lui đi!

Nói rồi lão thong thả đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng đi vào phía trong, đám người ở ngoài đại điện, một mực cuối đầu cung tiễn lão rời đi, mãi cho đến khi lão ra khỏi đại điện, mới dám ngẩng đầu, nho nhỏ nghị luận.

Nhậm Thường Sơn ở phía sau lưng mấy vị trưởng lão, ánh mắt sặc mùi ghen tỵ nhìn về Vũ Phàm.