Chương 189: Cơn ác mộng

Cơn đau đớn truyền đến từ hai cổ tay làm Vũ Phàm tỉnh lại từ cơn ác mộng dài đằng đẵng, hắn khó nhọc hé mở đôi mắt, trong lòng có chút hoang mang.

"Đây là đâu ...?"

Hắn định cựa mình thì lại phát hiện cả người nặng trịch, bị trói chặt vào cột lớn ở trong một căn phòng gỗ nhỏ, trước mặt hắn là một thân ảnh quen thuộc.

"Trịnh Tuấn Hào!"

- Ư ... ưm ... a ... (thả ta ra, tên khốn khiếp!)

Vũ Phàm liên tục cựa mình, gào thét không thành lời, bởi trên miệng hắn là một miếng vải to.

Tên họ Trịnh nhìn hắn một cách hung ác, ngồi trên ghế gỗ ăn quả táo, mở miệng cười cợt nói:

- Vũ Phàm đừng trách ta, nếu ngươi cho ta mượn tiền, thì bây giờ ngươi đâu ra nông nỗi này, muốn trách hãy trách bản thân ngươi.

Câu nói này hệt như trong cơn ác mộng vừa nãy của hắn vậy, Vũ Phàm cố gắng dãy giụa thoát khỏi đám dây thừng to lớn đang cột chặt hắn vào cột nhà, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Trịnh Tuấn Hào.

- Ư ... ưm ... a ... (ta sẽ giết ngươi, tên khốn khiếp!)

Trịnh Tuấn Hào thấy bộ dạng hung dữ của Vũ Phàm, cười cợt đến gần hắn, đá đá lên đùi Vũ Phàm mấy cái.

- Sao? Ngươi làm gì được ta? An tâm đi ta không giết ngươi đâu, ngươi ngoan ngoãn ở đây hết ngày hôm nay, ta sẽ thả ngươi ra. Ha ha …

Trịnh Tuấn Hào cười lên khoái trá, rồi mở hờ cửa lén lút rời đi, mặc cho Vũ Phàm kêu gào sau lưng.

- Ưm, ưm, … (thả ta ra, tên khốn kiếp!)

Sát khí trên người Vũ Phàm càng lúc càng nồng đậm, hắn gọi ra Ám Hồn Kiếm chặt đứt dây thừng trên người, nhanh chóng thoát khốn, đạp tung cánh cửa lao ra bên ngoài, Vũ Phàm gầm lên giận dữ:

- Trịnh Tuấn Hào, ngươi đứng lại cho ta!

Sát khí càng lúc càng nồng đậm, đôi mắt của Vũ Phàm đỏ ngầu tơ máu.

Trịnh Tuấn Hào đứng lại, vẻ mặt giả bộ sợ sệt, nhún nhún vai nhìn lên trời cao nói:

- Ai da, ta sợ ngươi quá, ta sợ quá, ngươi dám giết ta ở trong tông môn sao? Nào nào, ngươi nhanh chân chạy đến tỷ võ đài may ra còn kịp đấy! Ha ha ...

Sát ý trong người Vũ Phàm càng lúc càng nồng đậm, Ám Hồn Kiếm ở trong không trung cũng xoay tròn tại chỗ, chỉ cần Vũ Phàm động ý niệm nó lập tức sẽ đâm xuyên yết hầu của Trịnh Tuấn Hào.

"Giết hắn, giết hắn đi!"

Trong đầu hắn cứ văng vẳng âm thanh giết người, nhưng Vũ Phàm hít vào thở ra một hơi thật sâu, hắn thu lại Ám Hồn Kiếm, ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng.

- Ha ha ... cút ... đừng để ta thấy mặt ngươi!

Vũ Phàm gằn từng chữ, làm tên Trịnh Tuấn Hào sợ xanh mặt vội vã chạy khỏi nơi này.

Lúc này Hứa Chu Tử cũng đã chạy tới, hắn nói:

- Vũ ... Vũ sư huynh ... hic ... hic ...

Hắn nhìn thân thể Vũ Phàm hằn những vết trói chằng chịt, bật khóc thành tiếng, bởi Hứa Chu Tử biết là những ngày tháng khổ luyện của Vũ Phàm rốt cuộc đã tan thành hư vô, cơ hội trở mình của Vũ Phàm đã hoàn toàn biến mất.

...

Ban đêm, bên ngoài Đạo Tiên Sơn Môn một mảnh vắng vẻ âm u, tiếng cú kêu cù cù làm không gian càng trở nên quái dị.

Vù ...

Một cái bóng đen chạy như điên trong đêm, hắn thở hồng hộc, trong tay cầm một túi Luyện Khí Đan, trên mặt vô cùng hớn hở.

- Khà khà, hôm nay lão tử sẽ gỡ lại toàn bộ, hãy đợi đấy!

Trịnh Tuấn Hào cứ cắm đầu mà chạy, không hề hay biết Vũ Phàm đang lặng lẽ theo hắn ở phía sau.

Cả hai cứ vậy chạy một mạch ra khỏi phạm vi của Đạo Tiên Sơn Môn đi sâu vào sâm lâm, tên Trịnh Tuấn Hào đang cố gắng chạy đến huyệt đạo dẫn vào sòng bạc của đám người Hắc Bang.

Chạy cũng đã mệt, Trịnh Tuấn Hào đứng lại thở dốc, đột nhiên hắn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng rỉ máu, hắn kêu không thành tiếng bởi vì dây thanh quản đã bị cắt đứt.

- Khọc ... khọc ... ọc ...

Vũ Phàm thu lại Nhất Niệm Kiếm, hắn đột nhiên có một chút hối hận, liệu rằng mình có làm đúng hay không, nhưng hắn không muốn giấc mơ trở thành hiện thực, chỉ đành phải giết chết Trịnh Tuấn Hào, hắn sợ hết thảy những chuyện xảy ra ở phía sau.

Vũ Phàm đứng đó chết lặng, hắn tự hỏi bản thân, liệu rằng hắn đã làm đúng sao, nếu hết thảy những điều hắn trải qua đều chỉ là một giấc mộng thôi thì sao, chẳng phải như vậy thì hắn đã giết chết một người huynh đệ đã đồng cảm cộng khổ với mình suốt bao nhiêu năm qua hay sao.

Hai tay của Vũ Phàm run lên từng hồi, chưa bao giờ hắn thấy thâm tâm bản thân mình xao động dữ dội như vậy, chỉ vì một giấc mộng mơ hồ mà hắn lại xuống tay với người huynh đệ của mình, hắn tự hỏi bản thân từ bao giờ hắn đã biến chất như vậy.

Không có lẽ là do nỗi uất hận dồn nén trong người hắn từ chuyện ngày hôm nay đã làm hắn hạ sát ý với tên họ Trịnh, nỗi thống khổ, uất ức mất đi cơ hội trở mình, nỗi sợ mất đi người thân yêu bên cạnh đã thôi thúc hắn ra tay sát hại người huynh đệ Trịnh Tuấn Hào.

Tiếng "sát, sát ..." trong đầu hắn không ngừng vang lên, hắn buông Nhất Niệm kiếm, lấy hai tay ôm đầu, khuôn mặt đầy thống khổ, kêu lên thảm thiết.

- Không, không ... a ... a ...

Đúng vậy, chuyện cả nhà thúc thúc hắn bị Hắc Bang giết chết ở trong giấc mộng quá đỗi chân thực, nỗi đau hắn trải qua quá đỗi thống khổ, làm cho hắn trở nên sợ hãi, hắn muốn bảo vệ những thứ hắn cần bảo vệ, bởi vì vậy hắn không ngần ngại mà ra tay với Trịnh Tuấn Hào, nhưng bây giờ sao hắn lại cảm thấy hối hận.

Trong thâm tâm hắn vẫn tồn tại một sự yếu đuối, hắn vẫn sợ những điều mình làm không mang lại được kết quả tốt đẹp hơn.

Vũ Phàm gục xuống mặt đất, hắn thở hổn hển, khuôn mặt co quắp, đôi mắt thất thần vô hồn.

Trong đầu hắn liên tục vang lên tiếng chất vấn.

"Ngươi giết huynh đệ của mình chỉ vì một giấc mộng hoang đường sao? Ngươi đã thử khuyên nhủ hắn chưa? Tại sao ngươi lại giết hắn? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Khặc, khặc, bản chất ngươi là một tên sát nhân, khặc khặc, ..."

- Ta ... ta ... xin lỗi ...

...

Khuôn mặt Vũ Phàm trắng bệch, cả người gục xuống, đôi mắt vô hồn, quỳ trên chiếc thuyền gỗ trôi bồng bềnh trên con sông lớn, nước sông bắt đầu chảy siết dần, xa xa hình thành một cái xoáy nhỏ, đưa con thuyền dần dần đi vào vòng xoáy, cái hố đen không ngừng nuốt chửng những thứ ở trung tâm vòng xoáy nước.

Vũ Phàm những năm qua luôn mang theo những tổn thương chôn giấu sâu trong lòng, những hối hận, những thống khổ mà hắn không thể thổ lộ ra bên ngoài.

Nhất Niệm kiếm rung lên từng đợt ông ông như muốn đánh thức Vũ Phàm tỉnh lại từ trong ảo cảnh, nó rung càng lúc càng dữ dội, từng tiếng kiếm thanh minh khuếch tán ra khắp nơi trong không khí, mặt hồ xung quanh chiếc thuyền gợn lên từng đợt sóng tròn, lan tỏa ra cả mặt hồ.

Nhất Niệm kiếm bên trong ảo cảnh cũng dần cộng minh với Nhất Niệm kiếm ở bên ngoài, nó rung lên từng hồi trên tay của Vũ Phàm.

Vũ Phàm ở bên trong ảo cảnh vẫn trầm luân vào những lời nói xa lạ chưa tỉnh, khuôn mặt ngày càng hốc hác đáng sợ.

Thất khiếu của hắn đã bắt đầu chảy máu, nếu hắn không tỉnh lại, thì sẽ vĩnh viễn chôn vùi ở nơi này.