Chương 190: Tiếp nhận truyền thừa

- Nhất Niệm, từ nay gọi ngươi là Nhất Niệm.

Ký ức chợt ùa về trong tâm trí của Vũ Phàm, Nhất Niệm, cái tên này hắn muốn ám chỉ con đường hắn chọn sẽ không bao giờ thay đổi, dù nó có khó khăn thế nào đi nữa, hắn sẽ bước tiếp trên con đường mình đã chọn.

Cuộc đời mỗi người, không ai có thể hoàn hảo vô khuyết, không phải chuyện gì cũng có thể theo ý muốn của hắn, giống như mạch kiếm của Nhất Niệm kiếm thuở ban đầu vậy, nhưng chỉ cần hắn kiên định, đi theo một phương hướng liền có thể đi đến cuối con đường, giống như việc hắn dẫn chân khí từ chuôi kiếm đến mũi kiếm Nhất Niệm vậy, dù mạch kiếm có nhiều ngã rẽ, nhưng nếu hắn không quên đi mục đích ban đầu, hắn vẫn có thể dẫn chân khí trong cơ thể đi đến mũi kiếm.

Hắn nhớ lại ngày đó, đứng một chỗ bảy ngày bảy đêm, với chấp niệm tìm ra mạch kiếm, cùng Nhất Niệm kiếm bước lên con đường hoàn toàn mới, bây giờ hắn cũng vậy, gạt bỏ quá khứ đau thương, bước tiếp trên con đường đã chọn, đi thẳng về phía trước.

Nhất Niệm vô hối!

Ở bên ngoài bí cảnh, một đường dài ngoằn nghoèo nối từ chuôi kiếm lên mũi kiếm của Nhất Niệm từ từ sáng lên, sáng đến rực rỡ, đây là mạch kiếm nối liền từ chuôi kiếm đến đỉnh kiếm, Nhất Niệm kiếm tỏa ra hào quang rực rỡ, kêu lên từng tiếng thanh minh trong như tiếng chuông chùa, nghe thật êm tai.

Vũ Phàm ở bên trong lẫn bên ngoài bí cảnh đột nhiên biến hóa, ánh mắt hắn từ từ lấy lại thần khí, đồng tử như có thần quang, tỏa ra khí tức sắc bén như Thiên Ưng, ánh mắt của hắn như nhìn thấu mọi thứ, từ từ đứng dậy.

Nhân Kiếm hợp nhất trong một khoảnh khắc, hắn lấy tay nắm chặt chuôi Nhất Niệm kiếm, động tác vô cùng liền mạch dứt khoát, kiếm ra khỏi vỏ trong tích tắc, một đạo kiếm khí chém ngang trời, chém tan ảo cảnh, chém vỡ tâm ma của Vũ Phàm.

Hắn đứng trên con thuyền nhỏ giữa mặt hồ, chậm rãi tra kiếm vào vỏ, toàn bộ mặt hồ lập tức biến hóa, xoáy nước biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại mặt hồ tĩnh lặng như gương, hoàn hảo không một gợn sóng.

Hắn đã chứng được đạo tâm!

"Ha ha ha ... thú vị, thú vị a ..."

Nam tử trung niên cười lớn một tràng bên trong đại điện, hắn hứng thú nhìn thân ảnh Vũ Phàm trên mặt hồ, cái tên này, nếu để hắn trưởng thành, tuyệt đối có thể một kiếm quét sạch thương khung Thiên Huyền Đại Lục.

Vũ Phàm lại ngồi xuống, chậm rãi trèo thuyền sang bên kia bờ sông, hắn không quên đi quá khứ, chỉ là không quay đầu.

Nhất Niệm cũng đã an tĩnh trở lại, nhìn nó bây giờ không khác gì một thanh kiếm tầm thường cả.

Vũ Phàm lại càng trở nên bình thường hơn, giống như một loại phản phác quy chân vậy, hắn bây giờ so với phàm nhân cũng không khác là bao.

Hắn ngâm nga hát khúc hát của ngư phủ:

- Cuộc đời lão ngư ta a ... tiêu tiêu sái sái, ... câu một con ngư long ... to to, tối tối ... ôm ta lão bà...

Nam tử trung niên trong đại điện thoáng trầm ngâm, hắn chợt nhớ một chút chuyện cũ, trên mặt có chút tiếu ý, nhưng ánh mắt lại có chút bi.

Oạp*

Thuyền gỗ đụng vào cầu độc mộc rồi dừng lại, Vũ Phàm từ từ tiến lên trên bờ, khung cảnh ở chỗ này khác hẳn với bên kia, ở dưới chân núi làm một rừng trúc rậm rạp, cây trúc cao hơn năm trượng, to bằng cả bắp tay của Vũ Phàm, theo như lời của sư phụ hắn thì chỗ này là nơi để khảo nghiệm thân pháp.

Vũ Phàm điều chỉnh khí tức một chút rồi hắn tung mình phi thân vào bên trong rừng trúc.

Cây trúc ở xung quanh dao động dữ dội bắt đầu ồ ạt tấn công Vũ Phàm từ bốn phương tám hướng.

Oành ... oành ...

Mỗi một đạo trúc đánh tới, để lại một vết hằn thật sâu trên mặt đất, nếu không cẩn thận bị những cây trúc này cùng lúc đánh trúng hẳn là cũng phải thụ thương không nhẹ.

Thân thủ của Vũ Phàm thật sự không tệ, ở đoạn đường đầu tiên này hắn di chuyển vẫn rất thoải mái, thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc, hoàn hảo né tránh công kích của đám trúc yêu này.

Nhưng càng tiến sâu vào bên trong, mật độ công kích và tốc độ tấn công càng lúc càng nhanh, không chỉ đòi hỏi người xông trận phải có thân pháp nhanh nhẹn mà còn phải có thực lực chiến đấu không tồi mới có thể vượt qua.

Hơn hai mươi cây trúc cùng lúc đánh về phía hắn, che lấp cả lối đi, hắn chỉ có thể dùng kình lực mà cường ngạnh mở ra một thông đạo cho mình.

Vũ Phàm quán đỉnh chân khí vào tay, đấm ra một đấm vô cùng uy lực.

"Cách Sơn Đả Ngưu Quyền"

Oành!

Một quyền này uy lực không nhỏ, đánh bay hàng trúc phía trước làm bọn chúng oằn mình về phía sau trong phút chốc, tạo khoảng trống cho Vũ Phàm lao lên, hắn đạp mạnh vào thân trúc ở sau lưng mượn lực phản chấn của nó, lao vút như mũi tên xuyên qua khoảng trống nhỏ nhoi này.

Đột nhiên từ phía bên trái, một cây trúc quật tới nhanh như thiểm điện, tốc độ này quả là khoa trương, Vũ Phàm tặc lưỡi, dùng thần thông Độn Thiên lao về phía trước, trực tiếp rút ngắn một đoạn đường dài.

Hắn đã lờ mờ thấy được khoảng trống ở phía bên kia rừng trúc, bây giờ đã là đoạn cuối của khảo nghiệm thân pháp.

Lá trúc bay lả tả trong không trung đột nhiên trở nên sắc bén dị thường, chúng như thể biến thành phong nhận, bay tán loạn trong không trung.

Vũ Phàm rút Nhất Niệm kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí quanh thân hắn trở nên cực thịnh, chân khí xung quanh hắn dần dần hình thành từng đạo kiếm khí đối chọi với lá trúc ở xung quanh.

Vũ Phàm lại thi triển Mai Hoa Kiếm Pháp cường ngạnh mở ra con đường ở phía trước, mai hoa kiếm khí nở đến đâu, lá trúc bị chém tan thành từng mảnh đến đó, rơi lả tả trong không trung, hòa quyện với sắc mai, tạo nên khung cảnh huyền ảo lung linh.

Hắn cứ như vậy, một đường xuyên qua đoạn thử thách cuối cùng thành công thông quan.

Hắn không phải người đầu tiên thành công thông quan, nhưng lại là kẻ có tốc độ thông quan nhanh nhất từ trước đến nay.

Vũ Phàm gọi ra phi kiếm, phi hành đến đại điện ở bên trên đỉnh núi, hắn dừng trước đại môn, rồi chỉnh trang y phục, chắp tay nói lớn:

- Tiểu bối Vũ Phàm, đến tiếp nhận khảo nghiệm truyền thừa!

- Vào đi!

Một âm thanhh vang lên đáp lại lời hắn, Vũ Phàm cẩn thận đẩy cửa tiến vào bên trong, bên trong đại điện không có bất kỳ thứ gì cả, chỉ toàn là tượng của các đời đại năng Bất Tử Thần Tộc.

Vũ Phàm dừng lại một chút, thi lễ với toàn bộ tượng đá ở đây.

"Không tồi!"

Nam tử trung niên nhìn hắn, rồi nói:

- Thân thể của ngươi phù hợp để tiếp nhận truyền thừa!

Nam tử trung niên chỉ đơn giản là liếc nhìn hắn một cái rồi liền nói như vậy, không có bất kỳ giải thích gì, làm Vũ Phàm cũng cảm thấy có chút mơ hồ.

- Thời gian của ta cũng không còn nhiều, bây giờ ta sẽ quán đỉnh cho ngươi công pháp của Bất Tử Thần Tộc, ngươi có học được nó hay không, là xem vào thực lực của ngươi.

Nam tử trung niên đột nhiên khoát tay, đồng thời điểm mấy huyệt vị trên cơ thể Vũ Phàm, Độc Tâm Chủng lập tức bị y hút ra mà cơ thể của Vũ Phàm cũng không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào, làm hắn kinh ngạc không thôi.

" ... "

- Độc Tâm Chủng, Thiên Độc Tằm Vương Mẫu, hai thứ này nếu có thể bồi dưỡng liền tiến hóa thành Thiên Độc Vương Cổ Tằm.

Y nhàn hạ nói ra danh tự của hai loại cổ trùng bên trong cơ thể Vũ Phàm, dường như dưới con mắt của y Vũ Phàm không thể giấu bất kỳ thứ gì.

Nam tử trung niên bước ra một bước chân, thân hình y lập tức xuất hiện ngay trước mặt Vũ Phàm, nhanh đến độ Vũ Phàm còn chưa kịp chớp mắt, tốc độ này, phải nói là vô cùng khủng bố.

Y điểm lên mi tâm Vũ Phàm, một luồng sáng nhanh chóng dung nhập vào thức hải của hắn, ngay sau đó, một lượng kiến thức khổng lồ ùa vào trong thức hải của Vũ Phàm, làm hắn có chút khó chịu, nó dường như là toàn bộ kiến thức của một vị đại năng trong mấy vạn năm.

Thức hải của Vũ Phàm đột ngột tiếp nhận một lượng lớn kiến thức liền trở nên xao động không thôi, ẩn ẩn cảm giác như muốn sụp đổ.

Y lại truyền vào bên trong Vũ Phàm một tia tinh thần lực nhỏ, vừa vào bên trong thức hải, nó liền gia cố thức hải cho Vũ Phàm, tiếp tục quá trình tiếp nhận truyền thừa.

Qua khoảng chừng hai khắc sau, Vũ Phàm liền tự thông hiểu Bất Tử Quyết của Bất Tử Thần Tộc, hắn chủ động ngồi xuống tản công, tu luyện lại theo công pháp trong đầu.