Chương 188: Khảo Nghiệm (2)

Thiểm Điện Báo lách người qua khỏi Bách Diện Quỷ Ti Tuyến rồi lao thẳng vào người Vũ Phàm.

Vũ Phàm xoay người dùng Ám Hồn Kiếm mang theo ba đạo Lôi Phù oanh tạc về phía Thiểm Điện Báo, lôi điện bùng nổ đánh lên thân thể to lớn của con báo, ép nó lùi lại né tránh ba đạo lôi kích.

Nó vừa đáp đất, Vũ Phàm đã xuất hiện ở một bên hông nó một cách quỷ dị, hắn súc thế chém ra một kiếm kinh thiên động địa.

"Sát Long Kiếm Kỹ" - "Trảm Long"

Oành ...

ẦM!

Cả thân hình con Thiểm Điện Báo bay như diều đứt dây trên không trung, nhát kiếm vừa rồi để lại trên hông nó một cái rãnh lớn, máu tươi không ngừng tứa ra ngoài, Vũ Phàm phóng lên trên không, đạp vào hư không như du long mà đến, lại bồi thêm một kích toàn lực, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Tam Trọng Thiên.

OÀNH ... ẦM ... ẦM ...

Thân thể con báo to lớn nặng nề nện xuống mặt đất oanh ra một cái hố to hơn năm mươi trượng, xương sống lưng của nó bị Vũ Phàm dùng một chiêu vừa rồi đánh gãy nát, bây giờ không cách nào đứng lên.

Vũ Phàm gọi ra Hồng Hỏa Lư, hắn mang theo đan đỉnh nhảy vọt lên cao hơn trăm trượng, rồi dùng toàn lực đấm một đấm lên Hồng Hỏa Lư nện nó xuống đỉnh đầu của Thiểm Điện Báo.

Hồng Hỏa Lư nặng năm nghìn cân, cộng thêm lực đạo của Vũ Phàm lao nhanh xuống bên dưới, chấn nát đỉnh đầu của Thiểm Điện Báo, oanh ra một cái lỗ sâu hoắm, đầu của con báo nát đến độ không thể nát hơn.

Hắn ung dung thu lại đan đỉnh, rồi tung mình đi về phía trước.

Thủ đoạn ra tay của hắn, chỉ có thể hình dung bởi ba chữ nhanh, quyết đoán và tuyệt sát.

"Hảo ... hảo chiến pháp! Ha ha ..."

Nam tử trung niên thích thú cười điên cuồng ở trong đại điện, đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác hứng thú như thế này, tay hắn khẽ động, một bầy mười con Thiểm Điện Báo Kết Đan sơ kỳ ở sâu trong sâm lâm lập tức trở nên điên cuồng lao về phía Vũ Phàm đang di chuyển.

"Quái thật, đám ma thú trong này tại sao lại có thể xác định được hành tung của ta cơ chứ?"

Vũ Phàm trong lòng nghi hoặc không thôi, dựa theo ghi chép về cổ trùng của Tửu Tôn Giả, với năng lực của U Ẩn Tùy Hành cổ trùng ở thời điểm hiện tại, cho dù là Hóa Thần kỳ đỉnh phong cao thủ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra được hành tung của hắn, nói gì đến mấy con Thiểm Điện Báo Kết Đan sơ kỳ này.

Vũ Phàm có chút bực bội, hắn gọi ra Hắc Hồn Phiên, cấm phiên vừa hiện, không khí chung quanh lập tức lay động dữ dội, một cái sát trận nhanh chóng hình thành, lấy Vũ Phàm làm tâm, sát trận nhanh chóng mở rộng ra xung quanh một trăm trượng.

Một con báo nhanh nhất đàn tiếp cận đến chỗ Vũ Phàm đang đứng, nó hung hãn lao vào bên trong sát trận, há lớn cái miệng khạc một tia lôi điện về phía Vũ Phàm.

Đoàng!

- Súc sinh!

Vô Thanh Tụ Tiễn trên tay Vũ Phàm phát động công kích, ba đạo độc tiễn lao về phía con báo đen, nó nhảy qua một bên né tránh, nào ngờ Ám Hồn Kiếm đã đâm tới.

Xoạt!

Lực đạo của Ám Hồn Kiếm mạnh vô cùng, đâm xuyên đỉnh đầu của Thiểm Điện Báo, làm nó chết ngay tại chỗ.

"Tinh Thần Lực cảnh giới Tam Tài!"

Người bên trong đại điện kinh ngạc nhìn thân ảnh của Vũ Phàm trong gương đồng, hắn tặc lưỡi, thảo nào tên này lại tự tin đứng lại đối chiến với đám Thiểm Điện Báo như vậy.

Bên trong cấm phiên đột nhiên lao ra một cái quỷ hồn, nó lôi xác con Thiểm Điện Báo vào bên trong cùng với tiếng rít rợn người.

Vũ Phàm dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía ba con báo đen đang lao tới, hắn kết ấn điều động Hắc Hồn Phiên, một đạo dây gai nhanh chóng phóng xuất, nhằm thẳng hướng ba con báo mà lao tới muốn trói chúng lại một chỗ.

Thiểm Điện Báo tốc độ cũng nhanh không kém, lập tức tách nhau ra né tránh đạo công kích của Vũ Phàm.

Hắn thấy vậy liền hừ lạnh, Bách Diện Quỷ Tri Chu Ti Tuyến theo tám cái phi châm nhanh chóng trói lại một con báo ở phía tay phải, tám cái phi châm bay về tám phương hướng khác nhau, nó siết chặt con báo đến cực hạn, con báo dãy giụa không ngừng hòng muốn thoát khốn.

Vũ Phàm lần nữa kết ấn, một cái quỷ hồn lại lao ra bám vào con báo đang bị trói bởi ti tuyến, nó chui vào mi tâm của con báo làm con báo gào rú thảm thiết, dường như là bị quỷ mồn ăn mất thần thức.

Đồng thời Vũ Phàm nhảy lùi lại, hắn lần nữa kết ấn, cuồng phong bạo khởi, nối tiếp sau cơn cuồng phong là một trận thú hỏa bùng nổ.

"Liệt Diệm Sư Thứu Thú Hỏa!"

Đùng ... Phừng ... Phừng ...

Hỏa diệm nóng rát nhanh chóng bùng nổ, nhấn chìm thân ảnh của hai con báo đen vào bên trong, chúng nó gào lên từng tiếng thảm thiết nhanh chóng lùi lại.

Ẩu ... ẩu ... ẩu ...

Vũ Phàm từ trong biển lửa lao đến một con Thiểm Điện Báo, hắn di chuyển như thần long vờn mây, thoắt cái đã tới trước mặt con báo, Nhất Niệm kiếm toát lên khí tức lạnh lẽo, một chiêu Lạc Nhạc Triền Kiếm đâm thẳng vào mi tâm con báo xấu số.

Oành!

Cái đầu nó bị chấn cho nứt toạt!

Từ lúc Nguyệt Quang Cổ tiến giai đến Kết Đan sơ kỳ, kiếm khí của Vũ Phàm trở nên sắc bén hơn hẳn, bây giờ lực đạo của kiếm khí của hắn, phải tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, kèm theo lực công kích bá đạo của bản thân, dễ dàng chấn nát phòng ngự của ma thú Kết Đan sơ kỳ như Thiểm Điện Báo.

Còn về tốc độ và nắm bắt chuyển động mà nói, ở bên trong Chu Võng Thúc Phược, hắn chính là người chủ động, bất kỳ hành động nào của ma thú đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Vũ Phàm liên tiếp hạ gục hai con Thiểm Điện Báo, làm cho người ở trong đại điện càng cảm thấy hắn vô cùng hứng thú.

"Hảo tiểu tử!"

Con Thiểm Điện Báo còn lại nhảy vồ đến Vũ Phàm, nó giơ chi trước định một trảo xé xác Vũ Phàm thì một đạo kiếm khí mạnh mẽ đâm tới.

"Thương Tùng Nghênh Khách!"

Bành ... bành!

Thân thể của con báo bị một đạo kiếm khí đâm xuyên qua, máu tươi chảy lênh láng mặt đất bên dưới.

Cứ như vậy Vũ Phàm dễ dàng hạ gục được đám Thiểm Điện Báo, hắn thu lại Hắc Hồn Phiên rồi lao nhanh về phía trước.

Vũ Phàm lao xuyên qua rừng rậm đi đến bờ sông ở phụ cận, ở trước mặt hắn, một cái bến đò không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Ở bia đá một bên cầu độc mộc, ghi dòng chữ nhỏ: "Vong Xuyên Hà"

Theo như lời kể của sư phụ, nơi này là nơi để khảo nghiệm đạo tâm của tu sĩ đến tiếp nhận truyền thừa, hắn hít vào thở ra một hơi, bước về phía trước, trong lòng có chút xao động nhỏ.

...

Ở phía bên này, bây giờ hai huynh muội họ Dương mới phá xong huyễn trận tiến vào bên trong tháp, Dương Tiễn lớn tiếng chửi Vũ Phàm.

- Tên này quả nhiên bỉ ổi, lại dùng huyễn trận cầm chân trúng ta lại, đúng là tên mồ côi đầu đường xó chợ.

Nguyệt Nga nghe xong những lời này trong lòng cũng có chút áy náy, ca ca nàng chửi hắn quả thật có chút nặng lời, nhất là câu cuối kia.

Nếu đối phương thật sự muốn làm khó dễ bọn họ, thì không chỉ là huyễn trận thông thường như thế này.

Huyễn trận bị phá, Vũ Phàm lập tức cảm nhận được, hắn khẽ cười.

- Đến rồi sao!

Nói rồi, hắn bước lên trên thuyền, rồi bắt đầu chèo thuyền lướt đi trên mặt sông.