Chương 187: Khảo Nghiệm (1)

Giờ phút này trong tâm trí của Dương Tiễn, chỉ có những suy tính làm sao để hắn có thể cản trở hoặc loại bỏ Vũ Phàm ra khỏi khảo nghiệm tiếp nhận truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc.

Đúng vậy, Dương Tiễn hắn đang ghi hận Vũ Phàm, người đã coi thường hắn và ra tay với hắn như thể một tên hạ đẳng thấp kém vậy.

Mấy ngày trước bị Vũ Phàm nhẹ nhàng đánh bại một cách nhục nhã ở trong Quỷ Bí Chi Trủng, làm hắn không cam tâm, cộng thêm việc hắn nghi ngờ Vũ Phàm là kẻ đã dựng lên mọi chuyện liên quan đến muội muội của mình mà phụ thân và Nhậm thúc thúc lại gạt bỏ như không, làm cho hắn càng trở nên bực dọc.

Bây giờ hắn muốn mượn chuyện được tiếp nhận truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc mà lên mặt với đối phương, đòi lại tôn nghiêm của bản thân, bởi vì chính bản thân hắn cũng cảm nhận được sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, cho nên bây giờ trong ngắn hạn cũng chỉ còn có mỗi cách này là có thể siêu việt được đối phương mà thôi.

Dương Tiễn mấy ngày qua vẫn đang liên tục suy nghĩ rốt cuộc là tại sao giữa hắn và Vũ Phàm lại có chênh lệch lớn đến như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự yếu như vậy sao.

Hắn nghiên răng nghiến lợi, đôi bàn tay siết chặt, đôi mắt hung hăng nhìn về phía trước, trong lòng vô cùng cấp bách, lẩm bẩm chửi thề.

"Mẹ kiếp! Cái phi kiếm này thật sự quá chậm đi!"

Nguyệt Nga khẽ thở dài, ca ca của nàng được mệnh danh là thiên tài ngàn năm có một ở Dương gia, từ lúc ca ca nàng tu luyện đến bây giờ chưa từng thất bại trong đối chiến với thế hệ cùng lứa bao giờ cả, có lẽ thất bại lần này làm cho ca ca nàng bị đả kích rất lớn.

Nhất là khi biết được thân thế của đối phương, một tán tu không có thế lực hậu thuẫn, và cũng chỉ mới được Kiếm Vương thu nhận cách đây không lâu, vậy mà có thể đánh bại ca ca nàng một cách dễ dàng như vậy, phải biết là đối phương chỉ mới là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.

Nếu bọn họ biết được Vũ Phàm là Cổ Sư thì có lẽ đã không nghi hoặc nhiều đến như vậy, bởi vì Cổ Sư ngoài một thân tu vi ra còn có thần thông và cộng hưởng chúc phúc thuộc tính và chia sẻ giác quan với cổ trùng cho nên chiến lực của họ rất mạnh mẽ so với tu sĩ cùng cảnh giới, thậm chí nếu sở hữu Thiên giai cổ trùng như Vũ Phàm, vượt cấp giết địch là chuyện hiển nhiên.

Nguyệt Nga lo cho ca ca của mình vì nóng giận nhất thời mà đưa ra quyết định thiếu khôn ngoan, liền lên tiếng nhắc nhở hắn:

- Ca ca, muội nghĩ ca ca nên bình tĩnh lại, tránh cho nóng giận nhất thời mà làm hỏng đại sự ...

Dương Tiễn đang cơn bực dọc, lại bị muội muội mình nhắc nhở như vậy càng thêm khó chịu, hắn nói:

- Hừ, đúng là nữ nhi lớn rồi khó giữ, bây giờ cả muội cũng muốn nói đỡ cho tên kia?

Nguyệt Nga vội vã lên tiếng phân bua.

- Ca, không phải như vậy, chẳng phải phụ thân đã dạy chúng ta, muốn hạ được địch nhân thì phải luôn duy trì cái đầu lạnh sao?

Nguyệt Nga là người hiểu rõ nhất câu nói này ngay lúc này, lần trước ở trong sơn động chính bởi vì nàng để cảm xúc lấn át lí trí vội vã ra tay nên mới xảy ra cớ sự ngày đó, nếu như nàng có thể bình tĩnh lại một chút, có thể sẽ không xảy ra loạt chuyện đằng sau.

Bây giờ nàng thấy ca ca của mình như vậy liền có ý tốt muốn nhắc hắn giữ bình tĩnh, suy nghĩ thông suốt tìm cách vẹn toàn đối đầu với "Khương Chính Hạo".

...

Ở phía bên này, Vũ Phàm và Thanh Liên sớm đã tiếp cận khu vực truyền thừa bên trong tiểu thế giới, cái chỗ này là một tòa tháp nhỏ, nằm lẫn bên trong lầu các kiến trúc ở xung quanh, không hề có điểm nào đặc biệt, ngoại trừ sân trước có một cây liễu nhỏ.

Vũ Phàm nhìn quanh một lượt rồi lại đối chiếu với địa đồ, xác nhận đây là điểm hắn cần đến mới thu lại ngọc giản, hắn nhỏ giọng nói:

- Là chỗ này!

- Ân, ca ca!

Thanh Liên nhẹ gật đầu, nàng cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, rồi nhỏ giọng nói:

- Muội sẽ ở ngoài này chờ ca ca!

- Ừm, ta sẽ bố trị thêm một số trận pháp hỗ trợ muội, nếu như có nguy hiểm, đừng nghĩ nhiều, bảo mạng là trên hết!

- Vâng, ca ca!

Vũ Phàm không muốn Thanh Liên vì mình mà liều mạng, thêm nữa, kinh nghiệm chiến đấu và giết chóc của nàng quá ít ỏi, một khi lâm trận rất dễ bị đối phương tính kế, cho nên hắn mới cố ý dặn nàng như vậy.

Bố trí xong huyễn trận, sát trận và khốn trận, Vũ Phàm lần nữa lên tiếng nhắc nhở nàng:

- Muội cứ trốn ở bên trong huyễn trận, đừng xung động xông ra đối chiến trực diện với địch nhân.

- Vâng ca ca!

Thanh Liên nhu thuận gật đầu nghe Vũ Phàm căn dặn từng li từng tí về đại trận mà hắn bố trí ở đây, hắn lại nói:

- Nếu là huynh muội Dương gia thì cứ để họ đi vào, còn việc họ có phá giải được huyễn trận của ta hay không là chuyện của họ, đừng dùng sát trận và khốn trận ra tay với bọn họ.

- Vâng ca ca!

Nói rồi Vũ Phàm dùng Thần Long Bộ Pháp lướt nhanh vào bên trong tòa tháp.

Một vầng sáng nhanh chóng bao phủ lấy cả người hắn rồi đưa hắn đi vào một không gian kỳ lạ.

Hiu ...

Cả thân thể Vũ Phàm bị thả rơi tự do ở trên không trung, cách mặt đất chừng hai mươi trượng, hắn lập tức ổn định thân hình.

"Thân thủ không tệ!"

Ngay khi hắn lấy lại được thăng bằng cũng không có vội xung động lao về phía trước mà đứng yên tại chỗ cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.

Chỗ này sông, núi, sâm lâm có đủ, quả nhiên là thủ bút của thần tộc, trước mặt hắn là một cái sâm lâm rậm rạp, vượt qua sâm lâm là đến một con sông nhỏ chảy ngang qua sâm lâm và ngọn núi lớn ở bên kia.

Bên trên đỉnh núi có một tòa cung điện rộng lớn, hẳn đó là nơi tiếp nhận truyền thừa, việc của hắn bây giờ là vượt qua chặng đường trước mặt.

Đột nhiên toàn thân Vũ Phàm tản ra một tia khí tức Kết Đan kỳ nhàn nhạt, hắn nở một nụ cười thỏa mãn, cuối cùng thì Nguyệt Quang cổ cũng đã đạt đến Kết Đan sơ kỳ cảnh giới.

Nguyệt Quang Cổ tiến hóa đến Kết Đan kỳ liền có thêm khả năng áp súc mười đạo Nguyệt Quang Nhận thành một đạo toàn lực, gọi là Trảm Nguyệt Luân, một đạo công kích này tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan trung kỳ, nhưng nó chỉ có thể phát động một lần mỗi mười ngày mà thôi.

Bây giờ hắn đã có đủ tự tin để vượt qua những thử thách ở trước mặt.

Hắn thu lại phi kiếm, cả thân hình rơi tự do trên không trung, trước khi chạm đất, cả người hắn đột nhiên biến mất, là thần thông Độn Thiên kết hợp với U Ẩn Tùy Hành.

Hắn lướt đi nhanh cơn gió ở bên trong sâm lâm không gây ra bất kỳ sự chấn động hay thu hút nào đối với yêu thú ở trong này.

"Cổ Sư, ... ha ha, ... không nghĩ Bổn Đế lại có thể gặp một Cổ Sư vào lúc này ... thêm cho ngươi một chút thử thách vậy!"

Đột nhiên một con Thiểm Điện Báo lao nhanh về phía Vũ Phàm, dường như nó cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

- Hừ ... súc sinh!

Vũ Phàm hừ lạnh, hắn giăng ti tuyến chặn ngang đường di chuyển của con Thiểm Điện Báo, nhưng nó rất quỷ dị, dường như nó thấy được ti tuyến của Vũ Phàm, thuận lợi lách người né tránh.