Hoa Sơn Tam Kiếm liên tiếp hai người bị đánh bại để lại chấn động không nhỏ trong lòng đệ tử Hoa Sơn Cổ Phái, một thân thực lực này của Vũ Phàm tuyệt đối vượt trội hơn hẳn Đại Sư Huynh Hoa Sơn Tống Thư Liễu.
Chuyện này mà truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ dấy lên một hồi phong ba ở Thiên Huyền Đại Lục, mọi người cũng đang lờ mờ đoán hắn là đệ tử của Kiếm Vương, bởi vì Sát Long Kiếm Kỹ này là tuyệt học của lão.
Diêu Mộng Dao một tay ôm bụng, một tay chống kiếm nặng nề đứng dậy, đối phương ra tay thật tàn nhẫn, bất quá nàng lại cảm thấy vô cùng hứng thú với Vũ Phàm.
"Khương Chính Hạo, chúng ta hẹn ngày tái đấu!"
Nàng đưa mắt nhìn Chung Bá Nhã nằm bất tỉnh ở đằng xa, trong lòng có chút thương xót cho hắn, nàng nói:
- Mau cất lại cánh tay cho Chung sư đệ! Chúng ta tìm chỗ dưỡng thương trước đã!
Dẫu sao cũng là đồng môn, nàng thở dài, nhìn xung quanh một lượt, Hoa Sơn cổ phái mấy vạn năm nay tự xưng danh môn đứng đầu cổ phái, bây giờ một tổ hợp đại trận có cả hai vị Kết Đan sơ kỳ trấn thủ, bị đối phương hai người một Trúc Cơ một Kết Đan hoàn toàn đánh tan, nói đúng hơn là bị đánh bại thảm hại.
Chín người vây công, không những không làm gì được đối phương mà còn bị đánh trọng thương hai người, chuyện này truyền ra ngoài quả thật vô cùng mất mặt.
Nàng tuyệt đối phải đánh bại Vũ Phàm trong lần gặp tiếp theo, nếu không cả đời này kiếm tâm của nàng sẽ bị bóng ma của hắn trấn áp.
Một tên sư đệ lên tiếng đáp lại nàng.
- Vâng thưa sư tỷ, bốn người bên kia vẫn còn bị trúng độc, nhưng chỉ bị hạn chế hành động chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
- Ta biết rồi, cũng may là đối phương hạ thủ lưu tình.
Đám đệ tử nhìn thân thể trọng thương của Chung Bá Nhã mà lắc đầu ngao ngán, một tay bị người ta phế bỏ, ngực thì bị đạp nát, may là đan điền còn nguyên vẹn nếu không thì thật sự không biết nên nói sao.
Nhưng mà cánh tay của hắn nhìn có chút thảm, toàn bộ xương cánh tay bị chấn nát bấy nhầy, mềm oặt như cọng cỏ, mà trong chín người ở đây lại chẳng có lấy một người tinh thông y thuật, chỉ có Nhược sư tỷ là tinh thông trị liệu mà thôi, cho nên chuyện cứu được cánh tay của hắn hay không là chuyện khó nói trước được.
Vũ Phàm nhìn Thanh Liên phi hành ở bên cạnh, trong lòng tràn ngập chiến ý, nàng lại không được như hắn, trên người bị thương mấy chỗ, nhưng nói gì thì nói vừa có thể cầm cự với bốn người của Hoa Sơn cổ phái vây công, vừa có thể hỗ trợ hắn chiến đấu, quả nhiên là thiên phú bất phàm.
"Không hổ là thiên tài bẩm sinh a!"
Thanh Liên không những có thiên phú bất phàm, bây giờ lại còn nhận được truyền thừa của Bàn Cổ Diệm Quân cho nên lực chiến đấu tất nhiên vượt trội hơn hẳn thế hệ đồng trang lứa, chưa kể, pháp bảo của nàng lại là pháp bảo có Hồn Linh hoàn chỉnh.
Truyền thừa mà nàng nhận được là "Hỏa Long Thôn Thiên" công pháp và "Hỏa Diệm Phần Thiên" pháp quyết, cả hai đều là Thần cấp tinh phẩm cho nên chiến lực bộc phát vô cùng khoa trương, nhờ vậy nàng mới có thể phối hợp hoàn hảo với Vũ Phàm.
- Đau không? - Vũ Phàm lên tiếng hỏi nàng.
Thanh Liên gật mạnh cái đầu, nàng ứa nước mắt nói với hắn:
- Ca, đau lắm!
Kiếm khí của Hoa Sơn cổ phái vô cùng sắc bén nên vết thương đương nhiên sẽ đau, đối với tiểu cô nương hiếm khi phải bị thương như nàng, quả thật là cảm thấy đau vô cùng.
- Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi dưỡng thương trước đã.
- Ân ca ca!
Vũ Phàm bay sát đến bên cạnh Thanh Liên, hắn nói:
- Ta mang muội theo phi hành!
Thanh Liên gật đầu, nhảy qua phi kiếm của hắn, rồi nhu thuận nép vào người của Vũ Phàm.
Vũ Phàm thôi động U Ảnh Tùy Hành cổ trùng che đi khí tức của cả hai người, lao nhanh trên bầu trời Quỷ Bí Chi Trủng.
...
Hai ngày sau, Vũ Phàm và Thanh Liên cuối cùng cũng đã đến được nơi đánh dấu trên địa đồ, chỗ này là một cái thung lũng rộng lớn, theo như hắn suy đoán cái thung lũng này có lẽ là vết tích lưu lại của trận đánh năm xưa giữa Bất Tử Thần Tộc và Hắc Ám Ma Thần.
Vũ Phàm lấy ra ngọc giản, hắn thôi động chân khí đi vào bên trong, ngọc giản lập tức biến đổi, bên trên bề mặt nổi lên một cái địa đồ hư hư ảo ảo, đây là địa đồ bên trong Quỷ Bí Chi Trủng.
Hắn cẩn thận kiểm tra lại một lần xác định mình không có đến sai địa điểm thì mới an tâm, hắn dựa theo địa đồ di chuyển thêm nửa ngày đường nữa rồi mới dừng lại.
- Hẳn là chỗ này!
Vũ Phàm dựa theo khẩu quyết của sư phụ truyền cho lập tức đánh ra mấy đạo kết ấn lên không trung, kết ấn nhanh chóng bị hút vào huyễn trận, rồi biến mất hoàn toàn, khoảng chừng một vài nhịp thở sau, một cái lối nhỏ hiện ra trước mặt bọn họ, Vũ Phàm mang theo Thanh Liên đi xuyên vào bên trong.
Đây chính là Huyễn trận mà Nhậm gia và Dương gia liên thủ thiết lập ở nơi này hòng che giấu đi huyền cơ thật sự ở bên trong.
Vũ Phàm đi theo đốm sáng màu vàng ở phía trước, đi qua đi lại một hồi lâu thì hai người bọn họ đến một bãi đất trống ở bên trong một cái đông thiên, ở chính giữa cái động là một cái thông đạo truyền tống.
Nhìn nó tựa tựa như là cổng truyền tống ở sơn môn, Vũ Phàm liền xác định hẳn đây là thông đạo hắn cần tìm.
Thông đạo đứng trơ trọi ở trong hang động, mang theo đầy bụi bặm và nét cổ kính, bên trên thạch trụ bám đầy dây leo và thực vật, ở chính giữa những thạch trụ là một cái đài hình tròn, bên trên khắc đầy phù văn trận pháp.
Đột nhiên một đường phù văn sáng lên, rồi liên tiếp mấy cái khác cũng lần lượt sáng lên theo một trình tự nhất định.
Thông đạo mở!
Cái đài hình tròn ở chính giữa thạch trụ nhanh chóng sáng rực một màu tử sắc, từ từ hình thành một cái vòng tròn nhỏ ở bên trên bề mặt, rồi dần mở rộng ra bốn phương tám hướng, cho đến khi rộng bằng cái đài tròn thì mới dừng lại.
Vũ Phàm nắm lấy tay Thanh Liên nhảy vào bên trong.
Hiu! một tiếng, cả hai người bọn họ bị đưa vào bên trong một tiểu thế giới, ở trong này không khác gì một cái hậu viên của tông môn, có dược viên, có lầu các kiến trúc.
Lúc này, Vũ Phàm lại thôi động ngọc giản, nhìn đến phần địa đồ bên trong tiểu thế giới này, sau đó xác định phương hướng ở bên trong một lượt, rồi hắn nói:
- Chúng ta còn phải đi một đoạn nữa mới đến được chỗ truyền thừa!
Dọc trên đường đi, Vũ Phàm phỏng đoán, có lẽ Bất Tử Thần Tộc đại năng kia, muốn bảo vệ đồng tộc ở bên trong chỗ chữa thương, nên mới liều mạng chiến đấu như vậy, nhưng kết quả lại phải bỏ mình nằm xuống, để lại truyền thừa cho đời sau.
Hắn cũng hiểu rõ, Bất Tử cũng có điểm hạn chế của nó, giống như loài giun vậy, chỉ cần không đập nát nó ra hoặc thiêu đốt nó thì nó sẽ vẫn tiếp tục sinh trưởng, thậm chí tách thành một sinh linh mới.
Ở bên ngoài, Dương Tiễn và Dương Nguyệt Nga cũng đã đuổi đến, nhận thấy dấu vết có người tiến vào trước bọn họ, Dương Tiễn giận dữ nói:
- Chúng ta phải mau lên, không thể để cho hắn lấy được truyền thừa!