Chương 183: Chiến Hoa Sơn (2)

Đột nhiên nhiệt độ ở xung quanh tăng lên một cách rõ rệt, tóc của Thanh Liên trôi bồng bềnh trong gió, thấp thoáng tỏa ra hỏa sắc rực rỡ, hai tay nàng tự lúc nào đã sáng rực hỏa diệm.

Bởi vì biểu hiện của Vũ Phàm quá mức kinh động làm cho đám người Hoa Sơn quên mất sự hiện diện của Thanh Liên, bây giờ nàng bộc phát chiến ý bọn chúng mới nhận ra, ngoài Vũ Phàm ra vẫn còn một người nữa.

"Hai người này không đơn giản!"

Diêu Mộng Dao có chút chần chờ không muốn ra tay nhưng thật ra thì nàng vẫn có một chút nghi ngờ hai người Vũ Phàm, bởi vì như Chung Bá Nhã nói lý nào lại trùng hợp đến như vậy.

Hỏa diệm lấy Thanh Liên làm trung tâm rồi lập tức bùng nổ, đẩy lùi đám đệ tử Hoa Sơn lại một mảng lớn, sau khi nàng tiếp nhận truyền thừa của Bàn Cổ Diệm Quân, sớm đã đạt đến Kết Đan Sơ Kỳ.

Chung Bá Nhã trong lòng có chút sợ, hắn lần này thật sự đá phải thiết bản, nhưng hắn đã đâm lao thì phải theo lao, nếu không thật sự mất hết sạch mặt mũi với sư đệ đồng môn.

- Bố trận, Hoa Sơn Ngũ Hành Kiếm Nhạc!

- Rõ!

Hoa Sơn Ngũ Hành Kiếm Nhạc dựa theo bát phương vị mà thành trận, tạo nên trận địa vây hãm địch nhân, Thanh Liên chủ tu hệ hỏa, công lực cũng rất mạnh nên bọn họ liền kết trận đưa nàng vào phương vị Thủy hệ, tương ứng với vị trí phương Bắc.

Còn Vũ Phàm chủ tu kiếm pháp, tương ứng với Kim hệ, liền ép hắn vào phương Nam.

Ly Nam Hỏa khắc Kim, Khảm Bắc Thủy khắc Hỏa, trận vừa thành, Thanh Liên cùng với Vũ Phàm cảm nhận được một áp lực vô hình đè nén lên người bọn họ.

Vũ Phàm nhanh chóng tính toán, hắn dựa theo kiến thức trận pháp liền phân tích Hoa Sơn Ngũ Hành Kiếm Nhạc trận, dựa trên ngũ hành tương sinh tương khắc, Kim sinh Thủy, Thủy Khắc Hỏa, Hỏa Khắc Kim, vì vậy phương vị hệ Kim vô cùng quan trọng, do chính Chung Bá Nhã trấn thủ.

Cho nên chỉ cần phá được mắt trận này liền có thể xông ra.

Chung Bá Nhã vô cùng tự tin với kiếm trận này, bởi vì không phải ai cũng biết về ngũ hành bát quái, trừ trận pháp sư mà thôi, hơn nữa, kiến thức này không phải ai cũng nguyện ý học, cho nên hắn đang vô cùng đắc ý.

Chung Bá Nhã cho rằng Vũ Phàm sẽ nhắm vào người yếu nhất mà công kích, hắn chỉ việc phối hợp với sư đệ ở vị trí này mà vây công Vũ Phàm là sẽ dễ dàng chiến thắng.

Nhưng hắn nào ngờ, Vũ Phàm cũng là cao thủ trận pháp, chỉ cần nhìn một lát liền biết hướng phá trận.

Vũ Phàm truyền âm cho Thanh Liên.

"Muội đánh về hướng Nam, ta sẽ đánh tên họ Chung!"

"Ân ca ca!"

Phân phó xong chiến thuật, Vũ Phàm liền lao về phía Chung Bá Nhã.

Mộng Dao khẽ giật mình, là trùng hợp hắn ta đánh về phía này, hay là hắn đã nắm được cách phá trận.

Nếu như là trùng hợp thì không có gì đáng nói, còn nếu như hắn thật sự biết cách phá trận thì lần này tên sư đệ họ Chung của nàng đúng là đã chọc nhầm người.

Nàng mới vừa suy nghĩ được mấy giây, Vũ Phàm đã đánh tới chỗ của Chung Bá Nhã.

Kiếm ý kết hợp với sát ý nồng đậm bao phủ cả một góc kiếm trận, lúc này mặt tên họ Chung không còn cười nữa, hắn rốt cuộc cũng biết bản thân chọc nhầm phải kẻ không nên chọc.

Tên họ Chung đột nhiên lên tiếng châm chọc.

- Thương Tùng Nghênh Khách ? Ngươi vậy mà học công pháp mô phỏng lại kiếm chiêu của Hoa Sơn, đúng là lũ mạt hạng.

Thương Tùng Nghênh Khách vốn là một cái tên chung do tu sĩ mô phỏng lại ý cảnh trong thế đứng của Thương Tùng đại thụ kiên cường trong cơn bão lớn mà thành kiếm chiêu, cũng không ai rõ là nó bắt nguồn từ Hoa Sơn, hay là Hoa Sơn mô phỏng từ chiêu thức trong tu chân giới xa xưa

Nhưng tu chân giới lại chỉ biết đến Hoa Sơn nội công tâm pháp thi triển một chiêu này rất cường hãn, cho nên dần qua năm tháng mà một chiêu này bị soán ngôi hoán vị, trở thành tuyệt học của Hoa Sơn, những kiếm chiêu cùng tên đều được cho là mô phỏng bắt chước, không đáng xem trọng.

Chung Bá Nhã một thân tu luyện Hổ Hình Kiếm Pháp của Hoa Sơn, chân khí cương mãnh, kết hợp với chiêu này tuyệt đối là vô cùng hoàn hảo, hắn lại là Kết Đan sơ kỳ tu sĩ, nào sợ một tên Trúc Cơ trung kỳ như Vũ Phàm chứ.

Lúc vừa nãy hắn thất thủ, chẳng qua là không nghĩ tới Vũ Phàm lại có lá gan ra tay với hắn, hơn nữa, tốc độ xuất chiêu có chút nhanh làm hắn không kịp phòng bị, nhưng lúc này lại khác, hắn đang trong tư thế sẵn sàng cho nên vô cùng tự tin có thể đối chiêu với Vũ Phàm.

Hắn dồn hết chân khí quán đỉnh vào mũi kiếm, kiếm chiêu trong tay hắn càng trở nên bùng nổ, làm mấy tên sư đệ trong lòng thầm trầm trồ không thôi, ngược lại phía Vũ Phàm, kiếm chiêu vẫn như cũ dường như là nỏ mạnh hết đà không có cách này quán đỉnh thêm lực lượng.

Hắn liền đắc ý nói:

- Chịu chết đi!

Vũ Phàm không có lên tiếng đáp lời hắn, chỉ thấy thân hình Vũ Phàm đột ngột chuyển hướng, Thương Tùng Nghênh Khách đúng là một kiếm chiêu rất mạnh, nhưng chỉ có thể chống đỡ ở phía trước, nếu như địch nhân ở một bên hông hay là sau lưng đánh tới mà nói, quả thực là không cách nào chống đỡ, đột ngột thu chiêu cũng gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho người thi triển, bởi vì chân khí đang lưu chuyển theo lộ tuyến của một chiêu này, nên không phải muốn chuyển là có thể chuyển.

Nhất là khi Chung Bá Nhã dồn khí lực vào một chiêu này nhiều như vậy.

Còn Vũ Phàm thì lại khác, hắn sớm luyện tập ngắt chiêu, chuyển chiêu, đổi hướng di chuyển hàng vạn lần, cho nên chuyện này đối với hắn mà nói không có gì là khó khăn cả.

Chung Bá Nhã nhìn hướng di chuyển của Vũ Phàm liền đoán ra ý đồ của đối phương.

Hắn gầm lên giận dữ:

- Đê tiện!

Kiếm chiêu của Hoa Sơn hoa lệ mạnh mẽ nhưng cũng có nhiều nhược điểm, tỷ như một chiêu này, nên trong tỷ võ cũng tự mình định ra nhiều quy tắc, bề ngoài nghe như thanh tao chuẩn mực, bên trong lại là chống chế che đi khuyết điểm của chiêu thức, dần dà thành chuẩn mực chung, bởi vì Hoa Sơn cổ phái quả thực mạnh!

Vũ Phàm cười nhạt, đây là giao chiến ở bên ngoài giang hồ, chứ đâu phải là tỷ võ đài, chỉ có ta sống, ngươi chết nào có nhiều quy tắc hoa lệ như vậy.

"Xuất Kích Kiếm Quang"

Oành ... oành ...

Kiếm khí nhìn bán nguyệt của Xuất Kích Kiếm Quang nện lên một cái núi nhỏ bằng chân khí, cả hai cùng lúc bùng nổ, tạo nên chấn động không ngừng trên không trung, phong áp cuồn cuộn.

Nhìn kỹ lại thì ra là tên Chung Bá Nhã kịp thời tung ra Hoa Sơn Phù chống đỡ nên mới giảm đi lực công kích của một kiếm chiêu này.

Hắn thân là đệ tử của Hoa Sơn phái, hơn nữa còn là tinh anh đệ tử cho nên cũng biết yếu điểm của một chiêu này, vì vậy mà kịp thời phòng bị.

Nhưng hắn không ngờ rằng, sau chiêu này, Vũ Phàm lại bồi thêm một chiêu Quang Lưu Trảm, là chiêu chồng chiêu, nói đúng hơn là liên hoàn chiêu.

Hai chiêu này cách nhau không tới ba hơi thở, tốc độ xuất kiếm chiêu như này, phải nói là lần đầu tiên hắn đụng phải.

Hắn còn đang lúng túng kích hoạt phù lục chống đỡ, còn chưa kịp làm gì, Quang Lưu Trảm đã phá không mà lao tới, uy áp bức người, hắn vội vã lách người né tránh, nhưng một bên tay vẫn bị chiêu này chém tới, làm bị thương nhẹ.

Chung Bá Nhã cũng không phải hạng tầm thường vừa né chiêu xong lập tức phản công.

"Hổ Trảo Kiếm Kỹ"

Vũ Phàm liên tục thi triển hai chiêu, hắn không tin rằng đối phương liền có thể tung ra một chiêu nữa, trong con mắt đầy vẻ chờ mong một kiếm chặt tay Vũ Phàm.

Nhưng hắn đắc ý chưa được 1 giây, con ngươi liền co rút lại, Vũ Phàm đang thế chém ngang, vậy mà liền đổi chiêu, một thế đánh tới phía trước, vậy mà lại là Thương Tùng Nghênh Khách.

"Không thể nào!"

Chung Bá Nhã lẫn Diêu Mộng Dao cùng lúc kinh hãi.

Hổ Hình Kiếm Pháp mạnh mẽ bưu hãn, mang theo khí tức của chúa sơn lâm đánh tới, uy áp kinh người.

Bên này Thương Tùng Nghênh Khách một thế kiên cường bất khuất nghênh đón.

Kiếm chiêu va chạm, dư uy ầm ầm bạo nổ, phong áp tán loạn, từ bên trong chân khí mờ mịt thân ảnh của Chung Bá Nhã bị đánh bay ra ngoài, làm mọi người một hồi cả kinh.

Trong lòng mấy tên đệ tử Hoa Sơn cùng lúc kêu lên một câu, yêu nghiệt!

Thực lực cỡ này phải nói là ngang với Tống sư huynh!

Chung Bá Nhã vội ném Lôi Phù về phía trước cản lại thế công của Vũ Phàm, đồng thời ổn định bộ pháp.

"Kim Sư Bộ!"

Bộ pháp này chú trọng hạ bộ vững trãi, lại có thể đột tiến bất ngờ hệt như mãnh hổ săn mồi vô cùng lợi hại.

Vũ Phàm đánh ra bảo tháp, thuận thế chống đỡ Lôi kích, đồng thời lướt tới đánh trả.

"Đoạn Vĩ"

Oành! Oành!

Chung Bá Nhã chỉ có thể thi triển Thái Sơn Bích Lũy vũ kỹ phòng ngự, uy chấn một chiêu Đoạn Vỹ làm hắn cả người rạo rực, khóe miệng rỉ máu.

Diêu Mộng Dao nhìn kiếm chiêu Đoạn Vĩ của Vũ Phàm mà kinh hãi không thôi, đối phương khẳng định chỉ có thể là đệ tử của Kiếm Vương.

Nàng lúc nãy định xuất thủ, nhưng bây giờ lại muốn xem kịch hay, chỉ khoanh tay đứng nhìn.