Chung Bá Nhã tuyệt đối là hình mẫu của nhị thế tổ điển hình, nếu hắn gặp người mạnh hơn liền đem gia thế và tông môn ra hù dọa, không thì vuốt đuôi ngựa nịnh nọt, nhưng nếu gặp kẻ yếu hơn, hắn liền chà đạp đối phương đến chết dưới cái danh nghĩa trừ gian diệt ác.
Hắn căn bản là một tên vô cùng giỏi diễn xuất.
Bây giờ hắn đang đứng cùng với đồng môn với vẻ mặt vô cùng "lo lắng" cho an nguy của Hoa Sơn Nhất Hạc sư huynh, Tống Thư Liễu, hắn lần nữa lên tiếng hỏi:
- Các ngươi vẫn chưa có tung tích gì của sư huynh sao?
Giọng hắn quả thực vô cùng cấp bách, nhưng mấy ai hiểu sự cấp bách này lại đến từ sự lo lắng cho an nguy của Chung gia.
Mấy tên sư đệ đứng xung quanh liên tục lắc đầu, thở dài:
- Bọn đệ đã tìm kiếm ở xung quanh đây gần cả trăm dặm phương viên, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra tung tích của Tống sư huynh!
Chung Bá Nhã nhăn mặt, hắn lẩm bẩm nói:
- Có khi nào Tống sư huynh bị yêu tộc hoặc ma tộc vây giết rồi hay không?
Một tên đệ tử Hoa Sơn lên tiếng:
- Xung quanh ngoài chỗ này ra đều không có dấu vết chiến đấu ...
Diêu Mộng Dao đứng ở một góc không xa, đôi mắt có vẻ suy nghĩ, nàng thoáng nhìn qua chỗ của tên họ Chung rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt.
"Lạ thật, nhát kiếm lưu lại ở đây ngoài có Hạc Hình Kiếm Pháp của Tống Sư Huynh ra còn có Hổ Hình Kiếm Pháp của Chung sư đệ ..."
Diêu Mộng Dao là một trong Hoa Sơn Tam Kiếm còn lại của Hoa Sơn, nàng nổi danh Mai Hoa Kiếm Pháp, một trong những công pháp khó luyện nhất của Hoa Sơn Nhất Phái, nhưng này có thiên phú kiếm đạo trời sinh vô cùng mạnh mẽ, phàm là kiếm chiêu, nàng chỉ cần nhìn qua một lần liền có thể ghi nhớ thậm chí là mô phỏng, hơn nữa, nàng còn có tư duy rất nhạy bén, dựa vào vết tích chiến đấu cũng có thể suy ngược ra được kiếm chiêu đã thi triển, thậm chí là một chút trình tự xuất chiêu.
Đây phải nói là thiên phú kiếm đạo vô cùng khoa trương, chỉ tiếc là thiên phú tu luyện của nàng có chút chậm cho nên mới đứng sau Hoa Sơn Nhất Hạc Tống Thư Liễu.
Nàng khẽ nhíu mày, nhìn bộ dạng của tên họ Chung lúc này quả thực có chút sốt sắng khác hẳn với ngày thường, chẳng nhẽ ở đằng sau chuyện này còn có ẩn tình nào khác.
"Tống sư huynh bị thương nặng, có lẽ đã tìm một chỗ bí mật dưỡng thương, hơn nữa, nếu quả thực Chung Bá Nhã này có điều mờ ám, nhất định Tống sư huynh sẽ không vội vã trở về ..."
Nàng khoanh hai tay ôm kiếm đứng ở một góc nhỏ, nheo mắt nhìn về một vết kiếm lưu lại kia.
Lúc này Chung Bá Nhã cũng đã chú ý đến tư thế này của nàng, hắn cũng hiểu được thiên phú của nàng, liền lấp liếm nói:
- Diêu sư tỷ, lúc đệ mới đến đây nhận thấy sư huynh bị người ta ức hiếp, cho nên có chút tức giận, một chiêu đánh lên tảng đá kia để trút giận thay cho nỗi lòng!
Phải nói tên này diễn vô cùng chân thật, hắn nói dối mà miệng lưỡi vô cùng trơn tru biểu cảm trên mặt cũng vô cùng ăn khớp.
Chung Bá Nhã siết chặt thanh kiếm trên tay rồi dõng dạc nói lớn:
- Nếu như đệ gặp được đám người Ngũ Độc Phái liền sẽ đại chiến với chúng một trận sinh tử!
Hắn cố ý nói như vậy để mọi người cùng nghe thấy, sau này hắn có cái lý do hợp lý mà đánh nhau với Thiên Tuyết Mai, hoàn hảo che giấu đi hành động của hắn mấy ngày trước.
Chung Bá Nhã đang diễn kịch thì lập tức nhìn thấy hai người một nam một nữ đang tiến về chỗ của hắn, hắn liền tức tốc phi hành đến trước rồi hỏi:
- Tạ hạ Chung Bá Nhã, Hoa Sơn Tam Kiếm, muốn phiền chư vị một lát!
- Mời nói! - Vũ Phàm hờ hững đáp lời hắn.
- Không biết hai người có gặp Hoa Sơn Nhất Hạc, Tống sư huynh của Hoa Sơn chúng ta hay không?
- Không gặp! - Vũ Phàm đáp lời hắn gỏn lọn, làm hắn có chút bực mình, tên này cũng thật quá đáng, không cho hắn một chút mặt mũi nào cả dù cho hắn đã báo ra tên tuổi, tông môn lẫn danh hiệu. Đệ tử cổ phái hay cổ tộc bình thường nghe thấy hắn báo ra danh tự này thường sẽ một tiếng Chung huynh hai tiếng Chung đệ để làm quen, còn tên này lại xem hắn như kẻ vô hình tầm thường vậy.
Hắn đang bực dọc chuyện Tống Thư Liễu, lại thêm đối phương khinh thường mình liền kiếm cớ để gây sự.
- Ha? Thật vậy?
Vũ Phàm gật đầu rồi nói:
- Nếu không còn việc gì, tại hạ xin phép đi trước!
- Chậm đã! Quỷ Bí Chi Trủng không nhỏ vậy mà hai người các người hoàn hảo xuất hiện ở nơiTống sư huynh chúng ta mất tích, nay hỏi đến lại vội vã rời đi, có phải là có uẩn khúc gì không?
Lời hắn nói ra lập tức kích động đệ tử Hoa Sơn cổ phái ở xung quanh, khí tức bọn họ lập tức đồng loạt thay đổi.
Vũ Phàm cười nhạt:
- Nói như vậy, cũng không loại trừ khả năng các ngươi đóng kịch chặn đường giết người cướp của đi!
Chung Bá Nhã và đám đệ tử Hoa Sơn cổ phái lập tức nổi gân xanh đầy mặt, hắn quát lớn:
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói Hoa Sơn chúng ta như thế ư? Huynh đệ, vây hắn lại!
Bành!
Kiếm chiêu nhanh như thiểm điện, nhanh đến nỗi đám đệ tử còn chưa kịp phản ứng, thân hình của Chung Bá Nhã đã bị một chiêu này đánh bay như diều đứt dây, quỹ đạo hình vòng cung nặng nề rơi xuống mặt đất ở phụ cận.
Diêu Mộng Dao cũng là kinh ngạc đến cực điểm, nàng suýt nữa thất thố hét lên thành tiếng:
"Cái gì?"
Tốc độ xuất kiếm nhanh như vậy, phải nói là ngang với sư phụ của nàng, mà sư phụ của nàng là ai cơ chứ, Đại Thừa kỳ nha!
Đám đệ tử Hoa Sơn còn đang ú a ú ớ mà nhìn, Vũ Phàm đã ở phía trên Chung Bá Nhã, một kiếm mạnh mẽ nện xuống.
"Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Nhị Trọng Thiên"
Oành! Oành! ...
Mặt đất bị một chiêu này nện cho thành một cái hố lớn, cả phương viên hai trăm trượng xung quanh rung chuyển dữ dội, sức mạnh này, tốc độ này, quả thực là dọa người!
Hai chiêu này, vỏn vẹn chỉ trong mấy nhịp thở, nhanh như một cơn gió thoảng qua.
Lúc này, đám đệ tử Hoa Sơn mới kịp lấy lại tinh thần, bọn chúng hét lớn:
- Chung sư huynh!
- Tên khốn kiếp mau dừng tay!
- Tiểu hỗn đản, ngươi dám chống đối Hoa Sơn cổ phái chúng ta!
...
Bọn chúng la hét to như vậy nhưng chung quy chỉ dám đứng bao vây ở vòng ngoài, không ai dám tiếp cận Vũ Phàm, bởi vì bọn chúng nhận ra, kiếm của tên trước mặt còn chưa rút khỏi vỏ đã có uy lực kinh người như thế này, nếu như kiếm xuất thì còn kinh khủng bực nào nữa cơ chứ.
Vũ Phàm nhếch miệng cười, hắn nói:
- Ta cũng không ngại giết người Hoa Sơn cổ phái!
Bá khí!
Tuyệt đối mười phần khí phách!
Giọng hắn vô cùng trầm tĩnh, lạnh lùng vô cùng, ngữ khí của hắn không hề có một chút cố kỵ nào cả.
Lời hắn như chấn nhiếp tâm can của đám đệ tử Hoa Sơn cổ phái có mặt ở đây, làm bọn chúng có chút chột dạ, bất tri bất giác lùi lại phái sau!
Còn Chung Bá Nhã bây giờ mới lờ đờ đứng dậy, hắn lao vệt máu trên miệng, chỉ kiếm thẳng người Vũ Phàm mà nói:
- Hôm nay ta không chặt đầu ngươi xuống, ta liền không phải họ Chung nữa!
Vũ Phàm cười lớn một tràng dài, hắn nói:
- Ngươi thật muốn như vậy sao?
Đôi mắt hắn như lão hổ thành tinh nhìn thẳng vào đồng tử của Chung Bá Nhã, làm tên họ Chung run lên một cái, hắn gầm gừ:
- Vây hắn lại!