Chương 179: Đối Chiến (2)

Thân pháp của Vũ Phàm vô cùng quỷ dị, như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã lao vào bên trong biển lửa.

Vị trí của tên còn lại cũng đã bị Vũ Phàm cảm tri tới thông qua thần thông Chu Võng Phúc Thược, chân khí của hắn cũng đã hồi phục được kha khá, đủ để thực hiện hai lần thi triển thần thông Độn Thiên.

Thấy đối phương còn đang lúng túng tìm cách bỏ chạy, Vũ Phàm đã đột kích tới.

Oành!

Choang! ...

Thất bại!

Vậy mà Vũ Phàm đột kích thất bại, tên kia nghe được tiếng gầm báo nguy của đại ca liền lập tức thủ thế phòng thủ sẵn sàng nên mới có thể tránh một kiếp này, tuy vậy, hắn bị phản chấn dẫn đến bị thương không nhẹ.

Liên tiếp bị trọng thương ba lần, làm cho hắn có chút mệt mỏi, tinh thần vô cùng hoảng hốt, đang loay hoay ngó trái ngó phải cảnh giác, thì Vũ Phàm lần nữa đánh tới, kiếm trong tay Vũ Phàm đâm tới vô cùng mãnh liệt, liên hoàn chiêu thức của hắn thi triển lần này là Quang Lưu Trảm rồi Thương Tùng Nghênh Khách, một kiếm này đâm thẳng lên ngực trái của tên Hỏa Diệm Sư yêu tộc, nội giáp của hắn ánh lên từng đợt quang mang bàng bạc, tản đi phần lớn công kích, thân thể của hắn bị một kiếm này chấn bay ra xa hơn trăm trượng.

Lực chiến đấu của Vũ Phàm vượt xa dự tính của bọn chúng, nên bọn chúng mới bị chèn ép nặng nề như vậy.

Vũ Phàm lần nữa sử dụng thần thông độn thiên dịch chuyển đến bên trên vị trí tên kia rơi xuống, hắn nắm chặt chuôi Nhất Niệm kiếm bằng hai tay, rồi vận hết chân khí dồn vào mũi kiếm, một chiêu Đoạn Vĩ nhanh chóng bổ ra, thẳng hướng yết hầu của tên yêu tộc đang nằm sóng xoài trên mặt đất mà bổ tới.

Ầm!

Rắc ...

Vào phút chót, tên kia kịp thời hóa thành bản thể, lại có thêm nội giáp hỗ trợ, thành công đỡ được một chiêu này của Vũ Phàm, nhưng hắn bị thương cũng không nhẹ, đốt sống cổ bị chấn nứt, mỗi lần cử động đều vô cùng khó khăn.

Tên đại ca của đám Hỏa Diệm Sư cuối cùng cũng đánh tới, nhưng hắn lần nữa lại vồ hụt, Vũ Phàm cứ như cá trạch lượn trong nước, vô cùng khó nắm bắt.

Tên cầm đầu gầm lên giận dữ, nó mở miệng khiêu khích Vũ Phàm.

- Tên chết nhát, ngươi chỉ biết chạy thôi sao?

Vũ Phàm không có đáp lời tên kia, chẳng lẽ Vũ Phàm phải đứng yên cho tên đó đánh hay sao, hắn khổ luyện thân pháp như vậy cũng chính là muốn hạn chế tổn thương trong giao chiến nhiều nhất có thể, lại lợi dụng thể chất kỳ dị của mình mà tiêu hao chiến với địch nhân, vào phút cuối tung đòn trí mạng dồn dập chiếm lại tiên cơ hạ sát đối phương.

Cho nên giai đoạn đầu của trận đấu, Vũ Phàm luôn tìm cách tiêu hao đối phương và hạn chế bị thương nhiều nhất có thể. Hơn nữa, khi đối phương đã quen với nhịp độ truy đuổi Vũ Phàm, một khi bị phản sát dồn dập rất dễ để lộ sơ hở, đó cũng chính là lúc Vũ Phàm có lợi thế lớn nhất.

Vũ Phàm đột nhiên thi triển Hoa Mai Kiếm Pháp đánh tới, hoa mai nở rộ trong biển lửa, tô thắm cả một vùng trời rộng lớn, che lấp đi bốn mươi phi châm ở phía sau, đánh thẳng về phía tên Hỏa Diệm Sư yêu tộc.

Tên này đang hăng máu truy theo Vũ Phàm mãi không được, nay thấy đối phương dâng tới cửa miệng liền hùng hổ lao tới dồn hết khí lực vào chi trước, muốn một trảo tát chết Vũ Phàm.

Một nhiên con ngươi của tên Hỏa Diệm Sư biến sắc, hắn thấy bên trong hoa mai kiếm khí có độc châm, liền hoảng hốt mún thu chiêu lùi lại, nhưng đã chậm, bây giờ hắn chỉ có thể đánh tới.

Tên cầm đầu gầm lên dữ tợn kích hoạt một loạt pháp bảo hộ thân, hy vọng ngạnh kháng được đám phi châm kia.

Vũ Phàm lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn cũng không hy vọng có thể đánh xuyên qua phòng ngự của kẻ địch.

"Ti tuyến! Mẹ nó ..."

Tên cầm đầu hoảng hốt ra mặt, tám cái phi châm mang theo ti tuyến bay thẳng ra phía chi sau của con hổ, rồi trói chặt nó lại, con hổ mất đà rơi xuống mặt đất.

Tên cầm đầu này cũng không vừa, từ trong miệng hắn phun ra một cái hỏa kiếm rực lửa ầm ầm lao về phía Vũ Phàm.

"Pháp bảo tiêu hao cấp độ Nguyên Anh!"

Vũ Phàm cả kinh, lập tức xoay người né tránh, nhưng đã chậm, một kiếm kia đâm xuyên bả vai của hắn, hỏa diệm thiêu cháy một mảng da thịt kêu lên từng tiếng xèo xèo.

Từ miệng vết thương, hỏa diệm không ngừng mở rộng.

Vũ Phàm lúc này không suy nghĩ nhiều liền dùng Hàn Dịch dập lửa, bản thân mình dùng phương thức địch tổn tám trăm ta tổn một ngàn lao tới.

Hỏa Diệm Sư yêu tộc vỗ mạnh một trảo xuống đất, mượn lực phản chấn quăng mình ra một bên để né chiêu.

Nhưng hắn không ngờ là, ngay lúc này đột nhiên có một cái chủy thủ đâm tới con mắt của hắn, hắn hết cách đành phải lấy một chi che lại con mắt.

Phập! ...

Ám Hồn Kiếm đâm sâu lên mu bàn chân của hắn, để lại một vết lõm thật sâu, độc dịch theo miệng vết thương nhanh chóng tràn vào cơ thể của nó.

Tên cầm đầu ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt hoảng hốt điều động hỏa hệ chân khí đẩy độc tố ra ngoài.

Vũ Phàm nào cho hắn được thở, ầm ầm đánh tới liên miên không dứt.

"Lạc Nhạn Triền Kiếm" - "Bồng Lai Kiếm" - "Sát Long Kiếm Kỹ"

Ba chiêu liên tiếp thế như vũ bão nện lên thân thể to lớn của Hỏa Diệm Sư, oanh nát nội giáp phòng ngự của hắn.

Tên yêu tộc gầm lên dữ dội, hắn liều mạng thả ra khí tức lão tổ, hy vọng có thể diệt sát Vũ Phàm ở khoảng cách gần, báo thù rửa hận.

Vũ Phàm chân khí còn chưa kịp hồi đủ cho một lần thi triển thần thông Độn Thiên chỉ có thể xoay người cắm đầu bỏ chạy.

Hắn dồn hết sức bình sinh mà bỏ trốn!

Bầu trời chợp tắt rồi sáng bừng chói lòa, một tia sáng cam sắc nhanh chóng đâm thẳng đến vị trí của Vũ Phàm.

"Không ổn!"

Một chỉ này nhanh vô cùng, hắn cũng chỉ kịp xoay người né tránh, chiêu chỉ sượt qua người hắn, vậy mà khí tức của một chỉ này, làm da thịt trên người Vũ Phàm bỏng rát kêu lên từng tiếng xèo xèo, rớt xuống từng mảng, lộ cả xương trắng.

Chạy!

Bây giờ Vũ Phàm chỉ có thể chạy.

Hắn hộc ra một búng máu lớn, thân thể trọng thương, cố gắng chạy ra xa chỗ hai tên yêu tộc.

Tên cầm đầu bị độc tố công kích, đầu óc bắt đầu choáng váng, đôi mắt lờ đờ thấy rõ, hắn khục khặc ho ra máu, cả người mềm oặt.

- Đại ca, đại ca cố cầm cự!

Tên tứ đệ không ngừng cố gắng truyền chân khí và giải độc đan vào người tên kia, hy vọng có thể cứu sống đại ca.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc hắn dồn hết tâm trí cứu đại ca của mình, Ám Hồn Kiếm đột ngột lao tới, đâm xuyên đồng tử của hắn, làm hắn ngã ngang ra đất, thân thể mềm oạch thất khiếu chảy máu.

Hắn không ngờ Vũ Phàm còn lưu lại hậu chiêu này.

Vũ Phàm thấy động tĩnh đã lắng xuống mới dám thở ra một hơi, hắn lấy vội khí cụ ra bày huyễn trận, nhanh chóng hồi phục thương thế.