Lần này Vũ Phàm tuy hạ được đám Hỏa Diệm Sư Yêu Tộc, nhưng thiệt hại vô cùng nặng nề, mất đi một bộ khí cụ bày Huyễn trận, thân thể còn bị trọng thương, nửa thân trên của hắn dường như chỉ còn mảng xương trắng rệu rạo.
Hoàng Kim phù văn trên xương của Vũ Phàm cấp cấp lưu chuyển ánh lên từng đạo quang mang hoàng kim nhàn nhạt bắt đầu chữa lành vết thương trên cơ thể của hắn.
Vũ Phàm trước nuốt xuống mấy viên Hồi Khí Đan tam phẩm nhanh chóng bổ sung lại chân khí đã cạn kiệt, đồng thời thôi động Thiên Độc Tằm Vương Mẫu liên tục hồi phục và tái sinh lại kinh mạch.
Một chiêu vừa nãy của lão tổ Hỏa Diệm Sư Yêu Tộc thậm chí đã thiêu đốt đến tận xương cốt của hắn, ấy vậy mà hắn vẫn có thể bảo trì được hành động, ý chí và nghị lực như thế này tuyệt nhiên hiếm có.
Từng tuyến kinh mạch dần dần được hình thành, bám theo xương cốt của hắn, bắt đầu dẫn động chân khí bồi đắp lại từng mảng thịt.
Không biết qua bao lâu, khi kinh mạch đã ổn định, Vũ Phàm mới nuốt xuống viên đan dược chữa thương thất giai tinh phẩm của Liễu Gia, Niết Bàn Đan.
Tên như ý nghĩa, đan dược thất tinh phẩm này có dược hiệu vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần đan điền và thần thức chưa bị phá hủy, liền có thể phục dụng đan dược này mà tái tạo lại cơ thể bị thương, chính vì vậy mà được đặt tên là Niết Bàn Đan.
Ban đầu Vũ Phàm không vội phục dụng ngay chính là muốn chờ cho kinh mạch hình thành sơ bộ, sau lại dùng đến đan dược này thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nuốt đan dược xuống.
Một cỗ dược lực mạnh mẽ mang theo sinh cơ dồi dào truyền đi khắp kỳ kinh bát mạch của hắn, nhanh chóng hồi phục thương thế một cách rõ rệt.
Từng thớ cơ, mảng thịt cũng nhanh chóng xuất hiện, một cảm giác ngứa ngáy khó chịu râm râm bao phủ lấy nửa thân trên của hắn, đây là phản ứng của thân thể khi cơ bắp và gân cốt được tái tạo lại.
Bất quá loại cảm giác này đối với Vũ Phàm mà nói, chỉ là một hồi thoảng qua mà thôi, hắn tôi luyện Độc Thể Quyết gần hai năm qua, sớm đã quen với đau đớn dày vò.
"Không hổ là thất giai tinh phẩm đan dược!"
Vũ Phàm có chút cảm thán khi cảm nhận được quá trình hồi phục thương thế của mình, dựa theo tốc độ này, thì hắn cần thêm khoảng hai đến ba ngày thời gian nữa để hoàn tất hồi phục lại cơ thể.
Còn nội thương đối với Vũ Phàm mà nói lại không phải là mối nguy hiểm mà hắn cần quan tâm, bởi vì cân cốt và kinh mạch của hắn luôn trong trạng thái liên tục bị bào mòn và tân sinh do tu luyện Độc Thể Quyết bằng Độc Tâm Chủng và hồi phục bằng Thiên Độc Tằm Vương Mẫu.
Cũng nhờ vậy mà hắn có tốc độ hồi phục thương thế mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường, nếu không muốn nói là biến thái.
Thanh Liên đến giờ vẫn chưa có đi ra, nhưng ngọc bài mệnh hồn của nàng vẫn chưa vỡ nên hắn cũng an tâm được một chút, ít ra nàng vẫn còn sống.
Nhưng điều mà hắn lo lắng bây giờ đó chính là nếu như có kẻ khác tiếp cận chỗ này, hắn bây giờ quả thực lực bất tòng tâm mà ngăn cản đối phương. Hơn nữa, nếu không cẩn thận hắn cũng phải bỏ mạnh ở đây.
Trận chiến lần trước với đám Hỏa Diệm Sư Yêu Tộc, bởi vì bọn chúng tư duy còn thua xa nhân loại, cho nên hắn đắc thủ cũng một phần là nhờ vào may mắ, một phần là do đối phương khinh địch và hơn hết là bọn chúng đều bị hắn đánh lén bất ngờ.
Đổi lại nếu gặp đối thủ cẩn thận hành động, chuyện ám toán sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Vũ Phàm dùng thần thức tản ra xung quanh cẩn thận quan sát một lượt, rồi dùng ý niệm xuất ra mấy cái khí cụ trận pháp bắt đầu bày thêm trận pháp xung quanh nơi hắn dưỡng thương, lại thiết lập thêm mấy cái cạm bẫy, xong xuôi hắn mới an tâm ngưng thần dưỡng thương.
Ba ngày sau,
Nhiệt độ ở Hỏa Vực đột nhiên giảm xuống kịch liệt, biển lửa ở vùng Trung Tâm cũng nhanh chóng thu hẹp phạm vi lại một cách kỳ lạ.
"Chẳng lẽ Thanh Liên đã đạt được truyền thừa?"
Lý giải cho hiện tượng này, Vũ Phàm chỉ có thể suy đoán hoặc là Thanh Liên đã lấy được truyền thừa và chí bảo, hoặc là bị người khác đoạt được truyền thừa và chí bảo, từ đó điều khiển Hỏa Vực ở nơi này theo ý muốn của người đó.
Vũ Phàm phỏng đoán không hề sai, quả thực Thanh Liên đã đạt được truyền thừa và chí bảo Thái Dương Châu của Bàn Cổ Diệm Quân, lúc này là nàng chủ động thu lại pháp bảo, dẫn đến ngọn lửa biến mất như những gì diễn ra nãy giờ.
Thanh Liên dựa theo pháp bảo cảm ứng vị trí của Vũ Phàm, bay về phía đại trận của hắn bài bố ở bên ngoài trung tâm Hỏa Vực.
Đến nơi, nàng không thấy bóng dáng hắn đâu, liền biết hắn đã ở trong huyễn trận, nàng dùng thần thức, cố gắng truyền âm cho hắn.
Đột nhiên trong đầu nàng vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Bay thẳng về phía trước!"
Thanh Liên nghe thấy giọng nói của Vũ Phàm, liền lập tức bay thẳng về phía trước, trong lòng không có chút phòng bị.
Nhưng lạ là, khi nàng tiếng vào bên trong lại thấy một nam nhân lạ mặt ngồi ở trung tâm, hai mắt nhắm nghiền, cả thân thể chằng chịt những cổ tự cổ lão, chốc chốc ánh lên quang mang hoàng kim pha lẫn tử sắc, nhìn như thể bị nguyền rủa vậy.
Hơn nữa, mái tóc của hắn, bạc trắng!
Một màu bạc của cô độc!
Thanh Liên cẩn thận hỏi lại:
- Là ca ca phải không?
Hắn khẽ gật, rồi chậm rãi mở đôi mắt, nhìn thần sắc có vẻ mệt mỏi.
Lúc này Thanh Liên mới để ý một nửa thân trên bên phải của hắn, lớp da hồng hào non nớt hơn hẳn những chỗ khác, lúc này nàng mới nhận ra.
- Ca ca bị thương?
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn hỏi nàng:
- Đã đoạt được truyền thừa?
Thanh Liên gật mạnh cái đầu nhỏ của nàng, nàng lật bàn tay lên, một đốm lửa nhỏ xuất hiện, tuy nó chỉ nhỏ bằng ánh lửa của một ngọn nến, nhưng Vũ Phàm cảm nhận được uy áp của nó.
Uy áp của một vị thần đang bập bùng cháy trong ngọn lửa ở tay nàng.
- Hảo!
Thanh Liên nghe thấy Vũ Phàm khen mình, liền nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt của nàng khi cười, trông đẹp vô cùng, đôi mắt to tròn xinh xắn, biết cười!
Nàng sở dĩ vui như vậy, là bởi vì trước giờ khi nàng đạt được một thành tựu gì trong tu luyện, đám hoàng huynh, hoàng tỷ của nàng đều không có ai thật lòng vui mừng, thậm chí họ còn chẳng thèm nói một câu khen ngợi, mà lại dùng ánh mắt ghen ghét soi mói mà nhìn nàng.
Duy chỉ có Vũ Phàm là thật lòng khen nàng mà thôi!
- Ca ca, chỗ muội còn đan dược chữa thương!
Vũ Phàm lắc đầu nói:
- Tiết kiệm chỗ đan dược đó, phòng khi có việc cần! Thông đạo dẫn đến vị trí truyền thừa của ta vẫn chưa mở ra, nên không cần vội!
- Ân, vâng ca ca!
Theo như lời sư phụ hắn nói, chỗ mà hắn cần đến là một nhánh thông đạo nhỏ ở bên trong bí cảnh, là nơi nghỉ ngơi và chữa thương của Thần tộc, nhưng mà những thông đạo này không phải lúc nào cũng mở.
Bởi vì ngày trước giao chiến liên miên, bọn họ buộc phải giấu đi thông đạo này, cách một khoảng thời gian mới mở ra một lần, cho nên Vũ Phàm hắn phải chờ đợi là như vậy.
Cũng chính vì vậy mà vị Đại Năng kia của Bất Tử Thần Tộc mới chọn chỗ đó để lưu lại truyền thừa, tránh cho nó bị địch nhân dễ dàng tra ra vị trí.