Vũ Phàm xoa xoa cái đầu nhỏ của Thanh Liên, hắn ân cần nói:
- Từ đây vào đến trung tâm muội phải tự đi một mình rồi, ta cũng chỉ có thể đưa muội đến đây mà thôi!
- Ân ...
Thanh Liên nắm chặt lấy cánh tay của hắn, ý không muốn rời đi, từ lúc rời khỏi Thiên Hỏa Quốc đến bây giờ, chỉ có hắn là thật sự quan tâm đến nàng.
Sở dĩ Vũ Phàm phải ngừng bước ở đây cũng là bất đắc dĩ, một là Dịch Hàn không quá dư dả để cho cả hai cùng tiến vào và rời đi, hai là Liễu gia cũng chỉ có một kiện chí bảo tị hỏa mà thôi, cho nên Vũ Phàm có lòng những cũng không thể làm gì được.
Thanh Liên lần này tiến vào không chỉ có mỗi tị hỏa chí bảo làm vật phòng thân, nàng còn có mấy kiện chí bảo công kích khác của Liễu gia, đẳng cấp ít nhất cũng là Địa giai, hơn nữa, nàng còn có hai tia khí tức của lão tổ Liễu gia để phòng thân và công kích nếu gặp đại địch.
Vũ Phàm bây giờ miễn cưỡng theo nàng tiến vào chưa chắc đã có thể trợ giúp cho nàng, hơn nữa, còn có thể cản trở bước tiến của nàng, chính vì vậy mà hắn lựa chọn ở ngoài thủ hộ.
Vũ Phàm từ trong hư không chộp tới tám cái phi châm màu đen nhánh, hắn cẩn thận để vào trong hộp gỗ màu đỏ rồi đưa cho Thanh Liên.
- Phi châm này có tẩm sẵn kịch độc chí mạng đối với cao thủ Kết Đan kỳ trở xuống, lúc nguy cấp có thể đem ra sử dụng, tuyệt đối phải cẩn thận, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Ân, ca ca, ...
Thanh Liên đưa hai tay đón lấy hộp gỗ trong không trung, trong lòng nàng có cảm giác ấm áp lạ thường, đây là cảm giác được huynh trưởng ân cần quan tâm bảo vệ mà nàng đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Đối với một tiểu cô nương thiên tài như nàng ở trong hoàng tộc mà nói, lại là cái gai trong mắt các hoàng ca, hoàng tỷ, thậm chí là trưởng bối trong tộc.
Cuộc sống như vậy quả thật là khắc nghiệt đối với nàng, hơn nữa, ngay cả phụ thân của nàng cũng dè chừng nàng ra mặt, bởi vì lão lo sợ, nếu như Liễu gia có dã tâm, gả nàng cho thế lực thù địch, tay trong tay ngoài lật đổ Mục gia.
Vũ Phàm đột nhiên thở dài, hắn nói:
- Nếu nguy hiểm quá thì cứ rút lui, không sao đâu!
Hắn là thật tâm lo lắng cho nàng, cũng chỉ vì lợi ích của gia tộc mà bọn họ nhẫn tâm để một tiểu cô nương chưa trải sự đời dấn thân vào trung tâm Hỏa Vực cửu tử nhất sinh như này, quả thật mà nói là có chút vô tình, trong mắt Vũ Phàm mà nói Liễu gia cũng không khác gì Mục gia, đều xem Thanh Liên là công cụ để bọn họ đạt được mục đích tối thượng.
- Dạ, ca ca!
Nghe tiếng nàng mà hắn có chút xót xa.
- Được rồi, cẩn thận!
Thanh Liên không dám quay đầu lại nhìn hắn, nàng sợ chính mình khi quay đầu lại nhìn ca ca sẽ chạy lại ôm lấy hắn không rời mất, nàng cứ cắm đầu mà đi vào trong biển lửa mênh mông, nước mắt cứ rơi lả chả, nàng sợ, nàng thật sự sợ cái nơi gọi là Hỏa Vực này.
- Ài ...
Vũ Phàm lắc đầu thở dài nhìn theo bóng lưng của Thanh Liên.
Mãi đến khi hắn không còn cảm nhận được vị trí của nàng nữa, hắn mới lùi ra ngoài một chút để giữ sức thủ hộ ở nơi này, Vũ Phàm tùy tiện tìm một chỗ tương đối trống trải, ngồi xuống tĩnh tọa.
Bên ngoài Hỏa Vực trời đã tối đen như mực, vậy mà ở chỗ này, vẫn sáng rực một màu cam sắc, nhiệt độ làm cho hình ảnh của mọi thứ trong khu vực này uốn éo vặn vẹo kỳ dị.
"Có người?"
Vũ Phàm nhanh chóng mở to đôi mắt nhìn về một nơi xa ở trong Hỏa Vực.
Từ nơi đó, dần xuất hiện bốn cái thân ảnh, là Hỏa Diệm Sư Tộc!
Vũ Phàm cười khổ, lần này không thể tránh khỏi một trận khổ chiến, sự xuất hiện của đám Hỏa Diệm Sư Tộc cũng không có gì là kỳ lạ, bọn chúng là Hỏa hệ Yêu Tộc trời sinh, nếu như không cố gắng tìm kiếm tung tích của truyền thừa Bàn Cổ Diệm Quân thì quả thật là vô cùng vô lý.
Chuyện này cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Vũ Phàm, hắn đã tính trước một bước này, một là có thể Thanh Liên sẽ đụng độ bọn chúng ở bên trong trung tâm Hỏa Vực, nếu chúng đến nơi này trước hai người bọn họ, hai là hắn sẽ phải thủ hộ ở đây một hồi khổ chiến.
Nhìn khí tức tỏa ra từ bốn tên Hỏa Diệm Sư Tộc ở đằng xa, Vũ Phàm liền dễ dàng phán đoán ra chúng đã bị thương không nhẹ, có lẽ là vừa xảy ra xung đột với địch nhân không lâu, rồi sau đó vội vã chạy đến chỗ này để tránh cho bị người ta đoạt mất truyền thừa.
Vũ Phàm khẽ động ý niệm, Phong Phù và Hỏa Phù cùng lúc bùng nổ, thổi một luồng hơi nóng kinh thiên về phía bốn tên Hỏa Diệm Sư Yêu Tộc, nhiệt lượng trong này vốn dĩ đã cao, cộng thêm Hỏa Phù và Phong Phù cùng lúc khởi bạo, làm cho uy lực của đợt tấn công này càng trở nên mãnh liệt.
- Có địch nhân!
Tên cầm đầu hét lớn, bọn chúng tuy là Hỏa hệ Yêu Tộc nhưng không phải có thể tị hỏa hoàn toàn, cho nên vẫn phải lùi lại phòng thủ.
Nếu như đang lúc toàn thịnh thì bọn chúng có thể bất chấp xông qua mà đánh trả, nhưng bây giờ bọn chúng đều bị thương, vốn muốn mượn hỏa lực nơi này mau chóng hồi phục, nào ngờ gặp phải địch nhân.
Bốn tên yêu tộc ngó dáo dác xung quanh nhưng không thấy bất kỳ thân ảnh nào cả, trong lòng càng thêm cẩn thận.
Sở dĩ bọn chúng không nhìn thấy Vũ Phàm, là bởi vì hắn đã thiết lập trận pháp ở nơi này để che giấu hành tung, tránh cho bị người ta tập kích bất ngờ, đồng thời có thể quan sát số lượng địch nhân một cách an toàn trước khi ra tay.
Trong lúc bọn chúng đang tỏa thần thức ra tìm kiếm Vũ Phàm ở xung quanh thì bên dưới mặt đất, một cái cấm phiên lặng lẽ xuất hiện, vây chúng vào bên trong.
"Cấm Phiên, Khởi!"
Vũ Phàm lẩm nhẩm trong miệng, hai tay kết ấn, trận pháp lập tức thành hình vây lấy bốn tên Hỏa Diệm Sư Yêu Tộc.
Vũ Phàm nhếch miệng cười quỷ dị, nếu là nhân tộc thì hắn còn lo lắng, nhưng đám ma tộc và yêu tộc, yếu nhất chính là trận pháp, bởi vì bọn chúng không có trí tuệ cao minh như nhân loại.
Cho nên ở đẳng cấp thấp như này, rất hiếm có kẻ có trình độ trận pháp ưu việt từ ma tộc và yêu tộc.
- Không ổn là khốn trận!
- Đại ca, là mê trận!
Đúng như Vũ Phàm dự đoán đám Hỏa Diệm Sư lập tức trở nên hoảng hốt, cấm phiên mà Khương lão nhân đưa cho Vũ Phàm không phải là một cái pháp cụ đơn giản, tuyệt đối có thể vây được yêu tộc Kết Đan kỳ trở xuống.
Mục tiêu của Vũ Phàm bây giờ không phải là triệt hạ đối phương, mà là cầm chân bọn chúng càng lâu càng tốt, cho nên hắn lựa chọn lối đánh du kích kéo dài thời gian, tranh thủ từng khắc cho Thanh Liên tìm kiếm và tiếp nhận truyền thừa.
Cái Cấm Phiên mà Khương sư phụ đưa cho hắn, vừa có thể khốn địch, vừa có thể công địch, bây giờ hắn liền dùng nó để tiêu hao địch nhân.
"Lôi Sát Cấm Văn, Khởi"
Uỳnh ... uỳnh ...
Bên trong phạm vi của Cấm Phiên, lôi điện liên tục oanh kích dữ dội, làm cho đám Hỏa Diệm Sư Yêu Tộc chật vật chống đỡ không thôi.
Ở phía bên ngoài Vũ Phàm tiêu hao tinh thần lực cũng cực lớn, cùng một lúc điều khiển 8 cái trận khí cùng với Cấm Phiên đối với cảnh giới Tam Tài của hắn vẫn là hao tâm tổn sức.
Chưa kể hắn còn phải duy trì một cái huyễn trận ở chỗ hắn đứng.
Vũ Phàm cắn nát một viên đan dược rồi lập tức nuốt xuống, một cỗ dược lực thanh thanh nhanh chóng chiếm trọn yết hầu của hắn, rồi theo kinh mạch đi ngược lên thức hải bổ sung tinh thần lực tiêu hao.
Vũ Phàm liền phân tách ý niệm, lại ném tiếp hơn chục cái Lôi Phù vào trong mê trận từ bốn phương tám hướng khác nhau, hòng tung hỏa mù với kẻ địch.
Oành ... Oành ...
- Đại ca, bọn chúng dường như có bốn năm người! Chúng ta nên làm sao đây?
- Hừ ... bình tĩnh, đừng loạn động, bọn chúng nhất định muốn tiêu hao chúng ta trước rồi mới xông lên đột kích, bây giờ tụ lại một chỗ cùng nhau phòng thủ, chờ địch nhân lộ diện liền phá vòng vây.
- Được, đại ca!
Ba tên còn lại nhanh chóng tiến sát lại gần tên đại ca của chúng, rồi bọn chúng lấy ra một cái sừng giống như sừng của giao long, giơ lên cao, cái sừng này vậy mà có thể hấp thu lôi điện.
- Khặc, khặc, chắc hẳn bọn chúng đang nghĩ chúng ta bị lôi điện oanh cho tan tác ở trong này, khà khà ... nếu bọn chúng dám xông vào đây, đệ liền xé xác hắn.
Một tên đắc ý cười tà lên tiếng.
Vũ Phàm là trận pháp sư chủ trì đại trận, nên hắn rõ tình hình ở bên trong, trong lòng dâng lên nỗi hiếu kỳ mãnh liệt với chiếc sừng trong tay tên kia.
"Hảo pháp bảo!"
Nhưng Vũ Phàm vẫn một mực giả bộ không hay biết, một mực oanh kích Lôi Phù tới tấp vào bên trong.