Chương 176: Hỏa Vực

Độc công của Thiên Tuyết Mai không phải dễ đối phó.

Đám người Mặc gia nhờ có khôi lỗi chống đỡ mới có thể miễn cưỡng chiến đấu với Thiên Tuyết Mai một trận, nhưng cuối cùng vẫn là thua vào tay nàng.

Địa thế ở đó vốn dĩ đã bất lợi cho Mặc gia, thuận lợi cho đội ngũ Thiên Tuyết Mai rất nhiều, cho nên kết quả này cũng không nằm ngoài dự tính.

Vốn dĩ Mặc Đằng Vân còn định liều mạng dùng khí tức của lão tổ để triệt hạ đối phương, nhưng suy đi tính lại hắn vẫn chọn buông bỏ, vì bên trong vẫn còn thứ quan trọng hơn hắn phải làm, chỉ vì một trong những mục tiêu phụ mà đánh mất vũ khí cấp độ này quả thực là không đáng.

Mặc Đằng Vân đấm mạnh vào thân cây mục nát, hắn gằn lên từng chữ.

- Khốn kiếp! Khốn kiếp ...

Lần này hắn xuất quân tổn thất nặng nề, thân mang trọng thương, cho nên rất là căm hận Vũ Phàm.

"Thiên Tuyết Mai, con tiện tỳ này, chờ ngày lão tử cưỡi ngươi trên giường đi!"

Dẫu sao thì trong mắt các đại thế lực, Ngũ Độc Phái vẫn là cổ phái hạ lưu nhất! Bởi vì vậy Mặc Đằng Vân mặc dù rất thích vẻ đẹp của Thiên Tuyết Mai, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn là xem thường nàng.

Mặc Đằng Vân lúc này vô cùng hiếu kỳ với thân phận của Vũ Phàm, thứ mà hắn thi triển lúc cuối kia, gần giống như pháp bảo độn địa của Tống Thư Liễu vậy, khả năng là con cháu của Cổ Tộc, nhưng mà theo ký ức của Mặc Đằng Vân dường như không có ai thông thạo ám khí như Vũ Phàm cả.

...

Bên trong Bảo Bảo Oa, Vũ Phàm đưa cho Thanh Liên một cái mặt nạ khác, hắn nhỏ giọng nói:

- Muội đổi sang cái này đi!

- Ân, ca ca!

Thanh Liên đưa hai tay đón lấy cái mặt nạ từ trên tay của Vũ Phàm, rồi thành thục cải trang thành thân phận mới, đi theo Vũ Phàm lăn lộn mấy tháng nay, một chiêu này nàng đã sớm thành thục.

Thoáng một cái, cả Vũ Phàm lẫn Thanh Liên hoàn toàn thay đổi diện mạo, ngay cả y phục cũng đổi sang một loại hoàn toàn khác biệt, bây giờ có gặp lại, nếu không giao chiến, chưa chắc Mặc gia và Thiên gia đã nhận ra hai huynh muội bọn họ.

- Được rồi chúng ta ra ngoài thôi!

Vũ Phàm động ý niệm, thân ảnh hai người liền lóe lên rồi biến mất, lúc Thanh Liên mở mắt ra lần nữa, thân thể nàng đã ở bên ngoài.

Chỗ này là một cái hang động nhỏ, nặc mùi hôi thối của phân thú và nước tiểu ma thú.

Thanh Liên theo bản năng bịt lại cái mũi nhỏ, nhưng nàng không dám xông bậy ra ngoài, mà kiên nhẫn chờ Vũ Phàm cất bước nàng mới dám đi theo.

Đi theo Vũ Phàm ra tới bên ngoài cửa động, Thanh Liên thở hắt ra một hơi, nàng nhăn nhó nhìn Vũ Phàm.

- Ca, thúi quá!

Vũ Phàm xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, rồi phi thân đi trước, Thanh Liên phi thân đuổi theo phía sau.

Một nam, một nữ cứ như vậy lao vun vút trong rừng rậm, đích đến của bọn họ là Hỏa Vực, nơi tạo hóa của Bàn Cổ Diệm Quân.

Liễu gia Thiên Hỏa Quốc không biết từ đâu đạt tới địa đồ của Hỏa Vực bên trong Quỷ Bí Chi Trủng và địa điểm tạo hóa chính xác của Bàn Cổ Diệm Quân, theo như Thanh Liên nói với hắn, chỗ đó có truyền thừa của Bàn Cổ Diệm Quân truyền lại cho hậu duệ của lão.

Liễu gia tính ra cũng là một nhánh xa trong chi hệ của Bàn Cổ Diệm Quân gia tộc, cho nên Liễu gia vẫn nuôi hy vọng có người trong gia tộc tiếp nhận được truyền thừa của lão tổ, mặc dù huyết mạch của bọn họ rất mỏng manh.

Sự hiện diện của Mục Thanh Liên cùng với thiên phú của nàng càng làm cho Liễu gia nuôi hy vọng, cho nên lần này họ đành ký thác hy vọng lên nàng và Vũ Phàm.

Căn bản tất cả chuyện này là một cái đánh cược, bởi vì thủ hạ bên dưới bọn họ cũng không tin tưởng được ai, hơn nữa một khi tin tức Thanh Liên đoạt được truyền thừa truyền ra ngoài, Mục gia nhất định sẽ dồn hết tổng lực mà chèn ép Liễu gia, và hơn hết là Mục Thanh Liên rất có thể sẽ bị Mục gia ra tay ám toán.

Hoàng tộc vốn là như vậy, bất kỳ thứ gì đe dọa đến ngai vương và vị thế thống trị của bọn họ đều sẽ bị loại bỏ, đây là một cái quy luật ngầm.

Mặt khác, thông tin này rốt cuộc đúng hay sai, bọn họ vẫn chưa có chứng thực, lần này Vũ Phàm và Thanh Liên hai người bọn họ chính là người sẽ chứng thực chuyện này.

Càng đi về phía Hỏa Vực, nhiệt độ càng nóng dần, hai người bọn họ đi từ chỗ rừng cây rậm rạp cho đến bây giờ đã đi qua một vùng sa mạc.

Gió thổi cuốn cát bay mù mịt, che lấp tầm nhìn.

Dựa theo tình hình hiện tại, có vẻ địa đồ vị trí Bàn Cổ Diệm Quân bỏ mình mà Liễu gia đạt được có lẽ là không sai.

Thanh Liên cũng vì chuyện này mà tâm tình vô cùng vui vẻ, vẻ mặt của nàng vô cùng chờ mong, bám theo Vũ Phàm nhanh chóng đi về phía trước.

Từng cơn gió mang theo nhiệt lượng nóng bỏng thổi hầm hập vào mặt của Vũ Phàm và Thanh Liên, cái nhiệt độ ở chỗ này đúng là khó chịu, Thanh Liên vốn là Hỏa hệ tu sĩ, vậy mà giờ đây nàng còn có chút cảm giác khó chịu, huống chi là người bình thường.

Thanh Liên len lén nhìn Vũ Phàm, nàng thấy hắn sắc mặt không đổi, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ca ca kiêm tu toàn hệ, nghĩ đến đây thôi, Thanh Liên càng thêm sợ hãi Vũ Phàm.

Vũ Phàm sở dĩ chịu được nhiệt lượng ở chỗ này là bởi vì hắn được cộng hưởng thuộc tính và giác quan của Cổ Trùng, nhờ vậy mà thể chất thân thể của hắn siêu việt tu sĩ bình thường, chút nhiệt lượng này hắn vẫn là có thể chống đỡ được.

Chỉ là hắn không chắc là hắn có thể cầm cự cho đến khi vào được trung tâm của Hỏa Vực, chỗ mà bọn họ đang di chuyển cũng chỉ là vòng ngoài của Hỏa Vực mà thôi.

Cũng may Liễu gia chuẩn bị cho hai người bọn họ rất nhiều Hàn Dịch, một loại dịch thủy có nhiệt độ vô cùng thấp, có thể giúp họ chống đỡ khi tiến vào trung tâm Hỏa Vực.

- Ca, ca cũng tu luyện Hỏa hệ công pháp sao?

Vũ Phàm khẽ lắc đầu, hắn nói:

- Công pháp của ta là vô hệ!

Thanh Liên khẽ nhíu mày, trong lòng chồng chất nghi hoặc nhìn về phía bóng lưng Vũ Phàm, chẳng phải vô hệ công pháp chỉ để cho nô lệ lô đỉnh tu luyện cho chủ nhân hấp thu thôi sao, tại sao ca ca lại tu luyện vô hệ công pháp.

Nhắc đến chuyện này Vũ Phàm lại cảm thấy bực lão già ngày trước ở Trịnh Châu thành, một ngày nào đó khi hắn đủ thực lực nhất định sẽ trả lại mối hận này!

Nghĩ lại lần trước giao tranh với Thiên Tuyết Mai, Vũ Phàm mới nhận thấy hắn ngoài một thân Độc Thể Quyết ra thì vũ kỹ công kích Độc hệ vẫn còn khiếm khuyết. Nếu như hắn có thể tu luyện những vũ kỹ Độc hệ như Thiên Tuyết Mai, sức chiến đấu của hắn có thể tăng thêm một mảng lớn, bây giờ hắn chỉ có thể lợi dụng độc tố trong cơ thể, bôi lên vũ khí hoặc ám khí mà thôi, phương pháp công kích vẫn là bị hạn chế ở nhiều phương diện.

Cho nên hắn dự định sau chuyến đi này, sẽ tranh thủ học thêm một vài Độc hệ vũ kỹ, trợ lực cho chiến đấu sau này.

Bọn họ cứ vậy một mạch tiến vào bên trong, thẳng cho đến khi bọn họ nhìn thấy một cái biển lửa mênh mông trước mặt mới dừng lại.

- Hẳn đây là vùng trung tâm của Hỏa Vực!

- Ân, ca ca!

Thanh Liên gật đầu đáp lời hắn.

Nhưng vấn đề là làm sao để tiến vào chỗ này, Vũ Phàm đưa tay ra phía trước, Hàn Dịch ở bên ngoài rất nhanh đã bốc hơi. Ban đầu hắn cứ nghĩ số Hàn Dịch mà Liễu gia chuẩn bị đã đủ nhiều, nhưng bây giờ xét lại, phải nói là quá ít ỏi đi.

Chỗ Hàn Dịch này miễn cưỡng chỉ có thể đủ cho một người tiến vào rồi rời đi mà thôi.

Mà quan trọng là hắn và Thanh Liên không biết bên trong biển lửa này còn có trở ngại gì khác hay không.