Chương 169: Tiến vào bí cảnh

Cuối thu đầu đông, gió thổi từng cơn lạnh lẽo, lá trên cành cũng chỉ còn lác đác vài mống, dưới gốc cây xơ xác lá khô xen lẫn với mùn đất.

Nhìn cả cánh rừng chỉ độc mỗi màu gỗ của đại thụ, pha lẫn với màu xám của bầu trời, làm cho không khí trở nên ảm đạm, lạnh lẽo.

- Muội ghét mùa đông!

Dương Nguyệt Nga nhỏ giọng nói với Dương Tiễn đang đứng ở một bên, hắn nheo mắt nhìn ra xa, rồi khẽ gật đầu.

Khung cảnh nơi này, quả thật là quá đơn điệu!

Dương Tiễn và Nguyệt Nga nhàm chán nhìn khung cảnh xung quanh, chốc chốc lại đàm luận đôi ba câu.

Phía bên này, Vũ Phàm cẩn thận quan sát những người có mặt ở đây, giống như mấy người bọn họ, đám người tề tụ ở xung quanh đều sử dụng mặt nạ hoặc ngụy trang để che giấu đi thân phận thực sự của bọn họ.

Bởi vì, đoạt được truyền thừa là một chuyện, có đủ thời gian để kế thừa truyền thừa của Cổ Thần hay không lại là một chuyện khác, một khi tin tức trong tay bọn họ có truyền thừa của Thần Tộc bị lọt ra ngoài, gia tộc đó đương nhiên sẽ đứng trên ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, bị tất cả thế lực nhắm vào mà tranh đoạt.

Cho nên, không có ai ở đây nguyện ý để lộ ra thân phận thật sự của bọn họ cả.

Bầu trời u ám đột nhiên xuất hiện dị động, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái hình tròn màu đen vặn vẹo, rồi từ từ mở rộng ra dần, nó xé toạc đi không gian ở xung quanh, để lộ ra một cái thông đạo truyền tống.

"Cổng Truyền Tống!"

Nó đã xuất hiện, thông đạo nối liền ngoại giới và chiến trường cổ xưa, tim của lớp trẻ đều đập nhanh hơn hẳn, bọn họ nửa phần lo lắng, nửa phần háo hức chờ mong.

Nhậm Thiên Hành thấp giọng nói:

- Hết mực cẩn thận!

- Vâng thưa sư phụ!

- Được rồi, ngươi đi đi!

Vũ Phàm chắp tay thi lễ với lão sư của hắn, rồi mang theo Mục Thanh Liên tiến nhập vào trong Quỷ Bí Chi Trủng.

Hai huynh muội họ Dương cũng không chịu lép vế, nhanh chóng từ biệt phụ thân của bọn họ rồi truy theo Vũ Phàm.

Vũ Phàm đi xuyên qua lớp màng xanh bàng bạc, một cảm giác lâng lâng khó tả nhanh chóng chiếm lấy thân thể hắn.

Cả cơ thể của hắn như mất đi sự khống chế, trọng lực dường như cũng biến mất trong phút chốc, một tia sáng lóe lên bao trùm cả người hắn.

Theo bản năng Vũ Phàm nhắm đôi mắt lại trong thoáng chốc, đến khi hắn mở mắt ra, đã thấy mình đứng trên một mỏm đá sần sùi.

Mà bên cạnh cũng có lác đác mấy người xuyên qua, nhưng bọn họ lập tức tản ra xung quanh, không có dấu hiệu chần chừ.

Ba người Mục Thanh Liên, Dương Tiễn, Nguyệt Nga cuối cùng cũng đã tiến vào Quỷ Bí Chi Trủng.

Dương Tiễn vừa xuyên đến đây, đã vội huy quyền đấm mạnh về phía Vũ Phàm, hắn hét lớn:

- Là ngươi bày trò đúng không?

Oành!

Quyền kình của Dương Tiễn đánh vào không trung, làm không khí tại chỗ đó ầm ầm bùng nổ, tạo ra từng đợt chấn động lan truyền trong không trung.

Phong áp đánh thẳng về phía xa hơn trăm trượng mới tiêu thất, một quyền này nếu như đánh trúng Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì gãy xương.

Ra tay thật nặng!

Nguyệt Nga lúc này mới kinh hô:

- Ca ca, mau ngừng tay!

Vũ Phàm lúc này đã ở sau lưng Dương Tiễn, hắn thờ ơ tung một cước vào eo đối phương, một cước này chỉ dùng một phần tư lực lượng.

Đá Dương Tiễn bay ra xa, đâm mạnh vào mõm đá, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Vũ Phàm hờ hững lên tiếng:

- Lần tới, ta sẽ dùng kiếm!

Đây là một lời cảnh cáo, tuy không nói rõ nghĩa, nhưng Dương Tiễn và Nguyệt Nga hiểu rằng, nếu như bọn họ còn mạo phạm hắn một lần nữa, hắn sẽ giết bọn họ.

Dương Tiễn tức giận nói:

- Ngươi dám?

Vũ Phàm chỉ cười trừ, hai huynh muội nhà họ Dương này là quá tự tin vào thực lực bản thân, hay là cậy mạnh vào cổ tộc Dương gia đây.

Ở chỗ này, một kiếm chém chết hai người bọn họ, bên ngoài có lẽ cũng sẽ không hay biết chuyện gì.

Thanh Liên có chút sợ hãi, nàng nắm vạt áo của Vũ Phàm, nhỏ giọng nói:

- Ca ca ...

Vũ Phàm trầm giọng nói:

- Cáo biệt!

Nói rồi hắn lập tức xoay người rời đi, để lại hai huynh muội Dương gia ở lại sau lưng, Nguyệt Nga tức giận nói:

- Ngươi ...

Thanh Liên cũng tế lên phi kiếm, nhanh chóng đuổi theo Vũ Phàm.

Dương Tiễn lúc này trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, chẳng lẽ tu sĩ thế tục ai cũng mạnh như vậy sao.

Hắn siết chặt nắm đấm, rồi lặng lẽ đứng dậy, khẽ nói:

- Chúng ta cũng đi thôi!

Bầu trời bên trong Quỷ Bí Chi Trủng, chỉ một màu xám đỏ, trông vô cùng kinh tởm, lâu lâu mới có mấy chỗ, có ánh sáng vàng cam len qua đám mây, chiếu xuống mặt đất, tạo nên khung cảnh vừa ảm đạm vừa hư ảo.

Gió ở bên trong bí cảnh cũng không có ổn định, có lẽ là do không gian đã bị hư hại, cho nên lúc thì gió thổi hướng đông, lúc thì lại theo hướng tây, thậm chí còn có lốc xoáy ở khắp nơi.

Nghe nói nếu tu sĩ không cẩn thị bị hút vào đây, sẽ bị mảnh vụn của thần khí xé toạc thân thể ra từng mảnh.

Đám con cháu cổ tộc cũng vì vậy mà di chuyển hết sức cẩn thận, dẫu sao tu vi bọn họ cũng chỉ là Kim Đan kỳ trở xuống, mà ở chỗ này từng là chiến trường của các vị đại năng Thần Tộc, cho nên chỉ cần một chút sơ sẩy liền có thể mất mạng.

Ban đầu Vũ Phàm còn suy nghĩ làm sao có thể tách khỏi hai huynh muội Dương gia, nào ngờ bọn họ chủ động gây chuyện, như vậy cũng đỡ phiền phức cho hắn.

Dựa theo lời dặn của sư phụ, Vũ Phàm đi về phía đông bắc.

Mà thứ mà Mục gia tìm kiếm, vừa hay cũng nằm ở phương hướng này.

Suốt cả một đoạn đường dài, Vũ Phàm luôn duy trì cảnh giác, Chu Võng Thúc Phược luôn ở trạng thái kích hoạt, để hắn có thể theo dõi động tĩnh ở trong phạm vi một trăm năm mươi trượng xung quanh.

Chỉ cần có xuất hiện dị động hắn liền có thể ứng phó.

Bởi vì ở bên trong này, có thể có cả đám Ma Tộc và Yêu Tộc.

Quỷ Bí Chi Trủng tổng cộng có ba cổng truyền tống, lần lượt xuất hiện ở Nhân tộc vực, Ma tộc vực và Yêu tộc vực, cho nên sự hiện diện của hai chủng tộc còn lại ở trong này cũng là dễ hiểu.

Nhưng điểm khác biệt là, ở cấp độ này chiến lực của đám Ma tộc và Yêu tộc thường siêu việt Nhân tộc, đây là lý do các vị trưởng bối đặc biệt căn dặn thế hệ trẻ trong nhà nên chú ý tránh xung đột trực tiếp với hai chủng tộc này.

Khoảng cách từ chỗ Vũ Phàm xuyên qua đến vị trí đánh dấu trên địa đồ mất khoảng ba ngày di chuyển liên tục, vì vậy khả năng đụng độ địch nhân là rất lớn.

Cho nên hắn phải duy trì cảnh giác cao độ cũng là do nguyên nhân này.

...

- Mau tiến về phía đông bắc, tuyệt đối không để cho hai chủng tộc kia đạt được chí bảo này!

Một tên yêu tộc lên tiếng, tai của hắn nhìn hệt như tai hổ, trên cánh tay có hoa văn ngọn lửa có lẽ là Hỏa Diệm Sư tộc của Yêu tộc ở phía bên kia đại lục.

Ba tên đứng ở xung quanh nhanh chóng di chuyển theo sát tên dẫn đầu, một tên bỡn cợt nói:

- Riêng đám nhân loại yếu ớt kia, ta chỉ cần một trảo là có thể xé toạc bọn chúng, khặc khặc!

Hắn đắc ý cười một tràng, mấy tên kia cũng phá lên cười theo.