Xa xa trong tầm mắt của Vũ Phàm dần dần xuất hiện một vùng đất màu trắng ngà, phút chốc, cả vùng trắng xóa này bao phủ hết cả tầm nhìn của hắn.
Đi đến gần, Vũ Phàm và Thanh Liên mới nhận ra, cái màu trắng ngà này chính là hài cốt của tu sĩ thời Hồng Hoang còn sót lại.
Thanh Liên bất tri bất giác rùng mình, nàng phi hành sát lại gần với Vũ Phàm, đối với một tiểu cô nương như nàng, những thứ này đã vượt qua mức chịu đựng của nàng.
Lâu lâu gió thổi mạnh từng cơn, làm đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất, kêu lên từng tiếng lộp cộp dọa người.
Ở bên trong này ngoài xương khô ra, vẫn có tiểu thú và ma thú tồn tại, chúng là hậu duệ còn sót lại từ đám sủng thú thời chiến tranh.
Nhưng cũng giống như tu sĩ tiến vào đây, tu vi của bọn chúng đều bị hạn chế ở Kim Đan kỳ, nguyên nhân là gì, vẫn còn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.
Đột nhiên một cái gai độc bắn thẳng về phía Vũ Phàm.
Phốc! Xuy!
Choang!
Vũ Phàm rút kiếm nhanh như thiểm điện, một chiêu quét ngang gạt phăng cái gai độc của con Thiên Độc Thiềm Thừ qua một bên.
- Thiên Độc Thiềm Thừ?
Vũ Phàm chăm chú nhìn con Thiên Độc Thiềm Thừ cảnh giới Kim Đan sơ kỳ trước mặt, hắn nhếch miệng cười khẩy, đúng là cầu còn không được a!
Đột kích thất bại, con Thiên Độc Thiềm Thừ liền thu mình thủ thế phòng thủ, nó chăm chăm nhìn nam nhân trước mặt, đồng tử nó co lại, lúc này đối với nó chỉ có thân ảnh của Vũ Phàm mà thôi.
Hạn chế lớn nhất của Thiên Độc Thiềm Thừ là khả năng di chuyển, vì vậy Vũ Phàm hắn sẽ dùng tốc độ để đối phó với nó.
Mắt thấy Vũ Phàm đang rút ngắn khoảng cách, con cóc phồng má lên, rồi nó kêu lên một tiếng "uôm", độc khí từ mấy cái lỗ ở dưới bụng và hậu môn nhanh chóng thoát ra ngoài.
Phong áp đẩy độc vụ tản ra xung quanh một cách nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, hai mươi trượng xung quanh người con cóc hoàn toàn bị bao phủ bởi độc vụ màu xanh đen.
Thanh Liên từ xa liền dẫn động chân khí, liên tục dùng Hỏa Cầu oanh kích Thiên Độc Thiềm Thừ, bức con cóc thối lui ra khỏi phạm vi của độc vụ, bởi vì nàng không nghĩ là Vũ Phàm có thể kháng độc.
Loạt công kích của Thanh Liên vô tình tạo ra khoảng trống cho Vũ Phàm đột kích con Thiên Độc Thiềm Thừ, hắn thấy vậy, liền chớp lấy thời cơ, Thần Long Bộ Pháp được Vũ Phàm kích phát đến cực điểm, chớp mắt đã áp sát mạn sườn của con cóc, nhằm vào nơi nó khó xoay sở để phòng thủ nhất để ra tay.
Bành! Bành! ... Bành!
Kiếm trong tay Vũ Phàm nhanh đến cực điểm, liên hoàn chiêu liên tiếp đánh lên mạn sườn của con Thiên Độc Thiền Thừ, để lại ở bên hông nó chi chít vết thương tứa máu, nó bị chấn văng ra xa, đau đớn kêu lên từng tiếng đinh tai nhức óc.
Con Thiên Độc Thiềm Thừ chưa kịp định hình, Hỏa Sơn Áp Đỉnh đã áp xuống đỉnh đầu của nó, sức nóng của một chiêu này làm không khí ở xung quanh vặn vẹo.
Ộp! Ộp!
Con cóc kêu lên từng tiếng khổ sở, gồng mình chống lại sức nóng và trọng lực từ một chiêu này của Thanh Liên.
Vũ Phàm từ xa, huy động Ám Hồn Kiếm oanh kích đến một bên mắt của con thiềm thừ, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Phập!
Uôm!
Con Thiên Độc Thiềm Thừ kêu lên đau đớn, một bên mắt của nó bị Ám Hồn Kiếm đâm thủng, trên đầu kiếm còn có độc dịch được luyện chế từ huyết dịch của hắn, tác dụng vô cùng mạnh mẽ, đang ăn mòn vào trong đầu của con thiềm thừ, làm nó đau đớn đến choáng váng.
Mất đi tầm nhìn, con thiềm thừ hành động càng khó khăn hơn nữa, nó điên cuồng bỏ chạy, nhưng không thể giữ được thăng bằng, liên tục nhảy loạn theo quỹ đạo vòng cung.
Ở trong này chiến đấu không thể kéo dài quá lâu, một là có thể hấp dẫn ma thú khác kéo đến, hai là có thể là bia ngắm cho kẻ địch ở trong này.
Vì vậy, Vũ Phàm cũng không có chần chừ, tung toàn bộ thực lực hy vọng có thể nhanh chóng triệt hạ được con cóc trước mặt này.
Tầm nhìn của con cóc đã bị hạn chế, việc tiếp theo Vũ Phàm hắn muốn làm, chính là triệt hạ khả năng di chuyển của nó.
Tám cái phi châm mang theo ti tuyến của Bách Diện Quỷ Tri Chu ồ ạt bay trên không trung, từ bốn phương tám hướng, từ từ vây lấy một bên chân của con Thiên Độc Thiềm Thừ.
Con cóc hoảng loạn chạy trốn không hề hay biết nó đã bị Vũ Phàm tính kế, một bên chân nó mắc vào ti tuyến, lại sẵn đà bật nhảy thật mạnh.
Cú bật nhảy này của nó, tự nó cắt đi một bên chân của mình, nó bị vướng lại, mất đà, ngã bổ nhào dưới đất, nó ré lên thảm thiết.
"Uôm, Uôm, Uôm"
Vũ Phàm phi thân từ trên không trung, bổ xuống một kiếm lên đỉnh đầu của con Thiên Độc Thiềm Thừ.
"Trọng Nhạc Kiếm Kỹ"
Ầm! Ầm!
Một kiếm này, nặng hơn hai vạn cân cự lực, nện con cóc nằm bẹp dí xuống mặt đất, oanh thành một cái hố to, đứng từ xa vẫn có thể tiếng xương cốt gãy nát, thất khiếu con cóc chảy máu dữ dội.
Nó bây giờ vô cùng ân hận, khi chọc phải một người như Vũ Phàm.
Chân sau đã bị ti tuyến cắt đứt, nó bây giờ muốn bỏ chạy cũng không được, chỉ có thể trơ mình cho Vũ Phàm và Thanh Liên liên tiếp oanh kích.
Chỉ trong chốc lát, nó đã bị hạ gục, máu đen chảy lênh láng cả mặt đất, ăn mòn cả đá ở phụ cận.
- Ca ca, nó chết rồi, hi hi ...
Thanh Liên kêu lên vui vẻ.
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Hạ thấp độ cao, chúng ta lấy nội đan xong lập tức rời đi!
Vũ Phàm dùng Ám Hồn Kiếm thành thạo rạch bụng của con cóc, lấy đi nội đan và độc đan của nó, cho vào bên trong Bảo Bảo Oa, tất cả chỉ diễn ra trong vòng 2 3 phút, ngay khi làm xong, hắn không màng đến chuyện khác, lập tức rời đi.
Thanh Liên thấp giọng hỏi:
- Ca, sao chúng ta không mang cả xác nó đi luôn?
Vũ Phàm mỉm cười, hắn nói:
- Là ta cố tình để lại, nếu có kẻ nhòm ngó đến động tĩnh phía bên này, khắc phải dừng chân xem xét xác của con Thiên Độc Thiềm Thừ, xem như là cầm chân bọn chúng!
Thanh Liên nghe xong liền hiểu, nàng không ngờ Vũ Phàm lại mưu tính nhiều đến vậy.
Vũ Phàm đoán không sai, hai người bọn họ vừa rời đi không được bao lâu, đã có một nhóm người khác đuổi đến.
Một tên mặc hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ bạc lên tiếng nói:
- Là tên biến thái nào lại có thể ra tay như thế này?
Mấy người còn lại liên tục gật đầu đồng ý.
Nhìn thi thể của con cóc, bọn họ cũng lờ mờ đoán ra thủ đoạn của kẻ ra tay.
Hắn phong bế tầm nhìn của con Thiên Độc Thiềm Thừ, lại chặt đi một chân sau, xem con cóc như một cái bao cát, liên tục oanh kích đỉnh đầu đến chết.
Thủ đoạn này, quả nhiên thâm độc.
- Nhị ca, vậy chúng ta có nên đuổi theo hắn không?
- Bỏ đi, kẻ này không dễ chọc, đừng vướng vào rắc rối, tranh thủ xem xác con cóc còn gì có giá trị thì mang theo, chúng ta nhanh chóng về phía đông bắc.
- Vâng, thưa nhị ca.