Chương 168: Quỷ Bí Chi Trủng (2)

Thứ mà Vũ Phàm chờ đợi trong chuyến đi mạo hiểm này chính là manh mối về huyết mạch kỳ dị của hắn.

Sau cuộc đại chiến giữa Ma Thần Tộc và Thần Tộc, Thần Tộc tuyệt tích, huyết mạch cường đại cũng vì thế mà rơi rụng, dần dần biến mất trên thế gian, ghi chép của nó cũng vì vậy mà lụi tàn, rồi cũng vì sự hiếm gặp của nó mà bị người đời quên lãng.

Có người nói rằng, Thần Tộc đã rời bỏ Thiên Huyền Đại Lục, cũng có người cho rằng, Thần Tộc đã đoàn diệt, sự thật bên trong không có ai rõ.

Nhưng nhiều đại năng cho rằng, Thần Tộc, Ma Thần Tộc và Yêu Thần Tộc đã bỏ rơi phiến thiên địa này, bởi vì kể từ khi bọn họ biến mất, chân khí trong thiên địa cũng giảm dần qua thời gian, đặc biệt là những vùng đất trù phú vùng lục địa ở phía nam cũng liên tục chết đi một cách kỳ lạ.

Ngay cả cuộc chiến năm đó, cũng không ai rõ lý do thật sự đằng sau là gì, tất cả còn sót lại chỉ là những tàn tích của cuộc chiến Ma Thần kinh thiên mà thôi.

- Trong đó có một khu vực tàn tích mà các ngươi cần phải chú ý đến ...

Nhậm Thiên Hành lên tiếng phá vỡ đi không khí trầm lặng kỳ dị trong căn phòng.

Thấy mấy người Vũ Phàm, Nguyệt Nga và Dương Tiễn chăm chú nhìn lão, lão mới nói tiếp:

- Chính là khu vực tàn tích phía bắc, nơi xảy ra cuộc chiến giữa Bất Tử Thần Tộc và Hắc Ám Ma Thần.

Trong lòng mấy người Vũ Phàm cả kinh, Bất Tử Thần Tộc, nói như vậy chẳng lẽ Bất Tử là có thật ư!

Con ngươi Vũ Phàm khẽ động, hiện rõ sự hứng thú vô hạn, hắn nhìn về phía sư phụ mình chăm chú lắng nghe, tin tức này tổ chức kia cũng không có nói cho hắn biết, dường như là bí mật riêng của Nhậm gia và Dương gia.

- Nơi đó có truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc lão tổ lưu lại, và bọn ta cũng tìm được lối vào của truyền thừa này, nhưng chỉ tiếc là vô duyên với truyền thừa.

Lời này của lão nói ra để lại sự chấn động rất lớn trong lòng đám người Vũ Phàm, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng đây chẳng qua là một cái tin đồn vô căn cứ mà thôi, và trưởng bối của bọn họ chẳng qua là ký thác hy vọng vào sự tìm kiếm của lớp trẻ, nhưng không ngờ vậy mà nó lại là thật.

Suy nghĩ này của bọn họ không sai, trước khi tìm kiếm được lối vào của truyền thừa, rất nhiều thế hệ đã có suy nghĩ như vậy, bởi vì kết quả mà họ đạt được sau mỗi lần thăm dò là một cái giá phải trả quá cay đắng mà kết quả lại là một con số không tròn trĩnh, mãi cho đến thế hệ đời trước của Nhậm Thiên Hành và Dương Thái Sơn lão nhân, bọn họ mới chân chính tìm được lối vào của truyền thừa.

Còn lý do vì sao Nhậm gia và Dương gia biết được bí mật này, thì đó lại là câu chuyện khác.

Bất Tử Thần Tộc, một trong những gia tộc hùng mạnh bậc nhất thời Bàn Cổ, bởi vậy, truyền thừa của gia tộc này quả thật là sức hấp dẫn chí mạng đối với bất kỳ cổ tộc nào, tiếp nhận được truyền thừa của họ, thậm chí là kế thừa được huyết mạch của bọn họ, cổ tộc đó đương nhiên sẽ một đường quật khởi, thống trị cả Thiên Huyền Đại Lục rộng lớn này, thậm chí có thể tự mình xưng bá cả tinh cầu.

Nhậm Thiên Hành tiếp lời:

- Đây là địa đồ đến nơi đó, các ngươi giữ lấy!

Ba cái ngọc giản địa đồ nhanh chóng xuất hiện trên không trung, lơ lửng bay về phía của ba người Vũ Phàm.

Vũ Phàm đưa tay đón lấy ngọc giản, rồi nhanh chóng xem qua một lượt, từ cổng vào đến chỗ được đánh dấu trên bản đồ, phải nói là xa, thảo nào bọn họ phải tốn nhiều thời gian để xác định được lối vào truyền thừa như vậy.

Dương Thái Sơn chậm rãi nói:

- Về phần khảo nghiệm, thì có lẽ mỗi lần tiến vào đều không giống nhau, hoặc có thể nó được thiết kế riêng cho từng người, vì lúc đó khảo nghiệm của ta và Nhậm sư thúc của các ngươi không giống nhau.

Dương Thái Sơn chậm rãi thuật lại một lượt về khảo nghiệm trong bí cảnh truyền thừa của vị lão tổ Bất Tử Thần Tộc cho ba người bọn họ.

Nghe xong, Vũ Phàm cảm thấy những khảo nghiệm này có chút không đúng, nghe qua thì nó giống như một chuỗi bài khảo nghiệm chọn ra người phù hợp để tiếp nhận truyền thừa, nhưng hắn lại cảm thấy nó giống như một bài khảo nghiệm để chọn ra người để đoạt xá hơn.

Điều hắn nghĩ, không phải là hai gia tộc Nhậm gia và Dương gia chưa nghĩ tới, mà là bọn họ vẫn muốn đánh cược vào vận may này.

Địa điểm thứ hai mà Vũ Phàm hắn cần chú ý chính là Kiếm vực, nơi lưu lại kiếm ý của Bàn Cố Kiếm Đế, Nhậm gia cũng là lãnh ngộ được kiếm ý ở chỗ này mà một đường quật khởi.

Nhưng Nhậm Thiên Hành lão sư của hắn cũng nói rõ, Kiếm Ý càng lúc càng mờ nhạt, nên lão cũng chỉ hy vọng hắn có đốn ngộ một chút mà thôi, chứ không kỳ vọng hắn có thể lãnh ngộ kiếm ý như vị lão tổ của Nhậm gia.

Trao đổi thêm một hồi, thì hai bên thống nhất sẽ sử dụng pháp bảo tín hiệu để giữ liên lạc và tập hợp với nhau thành một đội ngũ hành động ở bên trong bí cảnh.

Đối với Nhậm Thiên Hành và Dương Thái Sơn thì đây có vẻ là chuyện tốt, nhưng ngược lại đối với Vũ Phàm, hắn lại không cho là như vậy.

Hành động theo một nhóm, hắn sẽ bị hạn chế rất nhiều, nhất là những kỹ năng chiến đấu về độc công và ám khí.

Hơn nữa, nói gì thì nói, hắn thật sự không tin tưởng Dương gia, nhất là truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc, Dương gia có thể bán đứng hắn bất cứ lúc nào, cho nên việc hành động theo nhóm ở bên trong bí cảnh quả thực không mấy ý nghĩa với hắn.

Điều này vô tình làm trói buộc Vũ Phàm.

"Ài, tùy cơ ứng biến vậy!"

Hắn nghĩ nghĩ rồi theo chân sư phụ cáo lui, trả lại không gian riêng tư cho ba phụ tử nhà họ Dương.

Vũ Phàm vừa rời đi, Nguyệt Nga đã lên tiếng:

- Phụ thân, con quả thật không muốn cùng chung một đội với tên háo sắc đó!

Dương Thái Sơn khẽ chau mày, lão trầm giọng nói:

- Đừng tự tung tự tác!

Nguyệt Nga có chút phụng phịu, nhưng nàng không dám cãi lại phụ thân nàng.

Riêng Dương Tiễn lại nghĩ khác, ngay khi vào bên trong bí cảnh, hắn sẽ dạy cho Vũ Phàm một bài học, bàn tay hắn siết chặt, đôi mắt có chút đỏ.