Chương 167: Quỷ Bí Chi Trủng (1)

Ước chừng một khắc sau, Nhậm Thiên Hành và Dương Thái Sơn cũng đã quay trở lại.

Dương Thái Sơn nói với Vũ Phàm:

- Tiểu tử, ta có thể xem qua một chút được không?

Vũ Phàm trầm tĩnh nói:

- Vâng thưa tiền bối!

Lão gật đầu, rồi lập tức thuấn di đến trước mặt xe ngựa, vén rèm nhìn vào bên trong.

Nguyệt Nga lúc này đang ngủ ngon lành trên một cái đệm nhỏ ở sát bên cạnh chỗ ngồi của Thanh Liên, còn Thanh Liên thì đang nhắm mắt tĩnh tọa, nàng dường như không để tâm đến sự hiện diện của lão Dương Thái Sơn.

Thấy tình trạng Nguyệt Nga cũng không đến nỗi nào, nên lão cũng an tâm hơn hẳn, đột nhiên lão xoay người nói với Nhậm Thiên Hành:

- Ha ha, lão huynh, là ta đã nhận nhầm người rồi! Khương tiểu tử, là ta đã trách nhầm ngươi!

Vũ Phàm cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng đây là Dương Thái Sơn muốn giữ thể diện cho Dương gia cổ tộc và phẩm hạnh cho ái nữ của mình nên mới phải nói dối với ngoại giới, hắn liền thuận nước đẩy thuyền.

- Vâng, thưa tiền bối!

Nói rồi lão đưa đến trước mặt Vũ Phàm một cái túi gấm, rồi thư thả nói:

- Đây là lễ của lão phu, xem như là bồi thường cho ngươi vì chuyện hiểu lầm này. Hữu duyên tái ngộ!

Vũ Phàm liền cung kính chắp tay, hắn thi lễ với lão:

- Đa tạ tiền bối, cung tiễn tiền bối đi thong thả!

Dương Tiễn lúc này ngờ ngợ nhìn phụ thân của hắn, thấy phụ thân trừng mắt nhìn mình trong giây lát, hắn liền im miệng, cúi đầu theo lão rời đi.

Đi được một đoạn, Dương Tiễn nhỏ giọng hỏi phụ thân hắn:

- Phụ thân, pháp bảo cũng chỉ ra rằng muội muội đang ở bên trong cỗ xe ngựa kia, sao phụ thân lại nói không phải?

Lão hừ lạnh:

- Ngươi ngu thật hay là giả ngu đây? Ngươi muốn cho toàn thiên hạ biết muội muội đã từng bị bán làm nha hoàn cho người ta sao?

Dương Tiễn mặt mày tái mét, hắn im bặt, cẩn thận suy nghĩ hắn mới thấy mình quả thật còn thiếu sót và lỗ mãng.

Lão tử Dương Thái Sơn mặc dù mắng nhi tử của lão như vậy, nhưng vẫn kỳ vọng hắn sau chuyện này có thể học thêm cách đối ngoại với ngoại giới, dù sao hắn cũng còn là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu, không thể nào lão luyện như lão được.

"Ài, là ta đã kỳ vọng quá cao sao!"

Lão thở dài, đôi mắt có chút ưu tư nhìn về phía trước.

Nhưng biểu hiện của Vũ Phàm lúc nãy làm lão cảm thấy rất vừa mắt, quả nhiên là một tên hiểu chuyện.

"Xem ra tên đệ tử này của lão Nhậm cũng không tồi a!"

Lão nhếch miệng cười, nếu vậy, thì cái hôn ước này càng là món hời lớn cho lão.

...

Vũ Phàm theo chân sư phụ đến một khách điếm sang trọng nhất ở Ẩn Nặc thành để tá túc.

Lúc này, Vũ Phàm đang trò chuyện cùng sư phụ hắn.

- Nguyệt Nga ổn chứ?

- Vâng, thưa sư phụ, ước chừng hai canh giờ nữa nàng sẽ tỉnh lại, để đề phòng nàng kích động làm liều, đệ tử vẫn phong bế tu vi và hạn chế hành động của nàng.

- Ừm, vậy cũng tốt! Chắc lát nữa lão Dương cũng sẽ đến đón Nguyệt Nga thôi.

Vũ Phàm triệu hoán một cái túi gấm ra trước mặt, hắn mở lời:

- Thưa sư phụ, trong này có ...

- Toàn bộ đều là của ngươi, không cần phải báo cáo cho ta!

- Đệ tử đa tạ sư phụ ưu ái!

Nhậm Thiên Hành uống một ngụm trà nhỏ rồi lại nói tiếp:

- Ta đã thay ngươi đề hôn với Dương gia, nhưng ta muốn hỏi qua ý kiến của ngươi thử xem, ngươi cảm thấy như thế nào?

Vũ Phàm nghĩ trong thoáng chốc rồi trả lời sư phụ hắn:

- Hết thảy nghe theo sự an bài của sư phụ!

Lão vui vẻ gật đầu, lão nói:

- Dương gia cổ tộc cũng được xem là một trong năm đại cổ tộc đứng đầu ở Thiên Huyền Đại Lục, nếu như có thể tận dụng cơ hội này để vươn lên, tuyệt đối có thể trở thành vương giả một phương.

Vũ Phàm cũng chính là nhìn trúng điểm này cho nên mới chấp nhận sự an bài của sư phụ hắn, hậu đài của hắn càng lớn mạnh, hắn càng có thêm năng lực bảo vệ người thân ở bên cạnh hắn.

Hắn lại nói tiếp:

- Thưa sư phụ, đệ tử có lời muốn nói!

- Ngươi nói đi!

- Nếu như Nguyệt Nga nàng ấy không chấp thuận, thì đệ tử xin sư phụ hãy từ bỏ hôn sự này.

Nhậm Thiên Hành khẽ nhíu mày, lão nghĩ trong phút chốc rồi gật đầu:

- Ừm, cứ như vậy đi!

Chỉ là Vũ Phàm nhớ lại một chút chuyện xưa, nên hắn mới đưa ra đề nghị như vậy, chỉ là không ngờ sư phụ hắn thật sự chấp nhận.

...

Ba canh giờ sau,

Nguyệt Nga cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nàng ôm chặt lấy phụ thân nàng mà khóc lớn, mấy ngày qua đối với này quả thật là một cơn ác mộng, nàng thật sự muốn quên đi kí ức kinh hoàng đó.

Dương Tiễn đối với Vũ Phàm vẫn rất có thành kiến, nên hắn nhìn Vũ Phàm bằng một ánh mắt dò xét và khó chịu, đặc biệt là liên tục để mắt tới thanh kiếm của Vũ Phàm.

"Mẹ nó, chắc chắn là hắn bày trò!"

Đợi Nguyệt Nga ổn định tinh thần được một lúc, lão tử họ Dương mới nói:

- Đây là Khương Chính Hạo, đệ tử chân truyền của Nhậm thúc thúc, người đã cứu con từ tay của tên sơn tặc kia!

Nguyệt Nga theo hướng của phụ thân chỉ, nhìn thanh niên đứng ở cách đó không xa, trong ánh mắt có chút chán ghét, bởi vì nàng cho rằng hắn là một tên bại hoại đam mê nữ sắc, mới lặn lội từ xa đến đây để thu mua nha hoàn phi pháp.

Vũ Phàm cũng chỉ gật đầu chào nàng lấy lệ, hắn nhỏ giọng nói:

- Hân hạnh được gặp Dương cô nương!

Nguyệt Nga cũng lịch sự đáp lời:

- Đa tạ Khương công tử ra tay tương trợ!

Lão Dương Thái Sơn đột nhiên mở lời:

- Hẳn là Khương sư điệt cũng đến đây để tham gia Quỷ Bí Chi Trủng, chi bằng lập thành một đội với hai nhi tử của ta, sư điệt cảm thấy như thế nào?

Vũ Phàm cung kính nói:

- Vâng thưa tiền bối!

Lão gật đầu, rồi nói:

- Ừm, để ta nói qua về Quỷ Bí Chi Trủng, cho ba người các ngươi cùng nắm.

- Vâng thưa tiền bối!

- Vâng thưa phụ thân!

Vốn Vũ Phàm đã sớm mua tin tức về quỷ bí chi trủng từ thế lực kia, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe Dương lão nhân nói lại một lượt, vì có thể lão sẽ nói những kinh nghiệm mà lão đã từng trải qua ở bên trong Quỷ Bí Chi Trủng.

Cái bí cảnh Quỷ Bí Chi Trủng này thật ra là một cái chiến trường cổ, tồn tại từ thời kỳ Bàn Cổ, nơi xảy ra trận chiến giữa ma thần tộc và thần tộc, trận chiến ngày đó vô cùng thảm khốc, vô số sinh linh bỏ mình để lại rải rác bảo vật ở khắp nơi bên trong chiến trường, bao gồm cả những di vật và truyền thừa của những vị thần cổ đại.

Đa số vũ kỹ và công pháp bây giờ ở Thiên Huyền Đại Lục đều bắt nguồn từ những thần thông của những vị thần cổ đại này mà phát triển đến trình độ ngày hôm nay, có thể nói, những truyền thừa ở bên trong Quỷ Bí Chi Trủng chính là bản nguyên của công pháp ở Thiên Huyền Đại Lục.

Nhận được những truyền thừa và di vật này, tương đương với nhận được truyền thừa và di tộc từ Bàn Cổ thần tộc, từ đó một đường quật khởi.

Đây cũng là lý do, các đại thế lực chỉ phái con cháu trực hệ tiến vào bên trong thăm dò.

Hầu hết cổ tộc ở Thiên Huyền Đại Lục, không ít thì nhiều đều có liên quan đến Quỷ Bí Chi Trủng.

Nhưng giống như Dương lão tử nói, cái chiến trường này đã nằm trên bờ vực sụp đổ, khả năng không thể tồn tại thêm được bao lâu, cho nên lần này tiến vào vô cùng nguy hiểm.

Không gian sụp đổ, nếu may mắn thì lưu lạc đến tinh cầu khác, nếu xui xẻo, bị lỗ đen nuốt chửng, thì coi như thân tử đạo tiêu.

Nhưng cũng không phải vì vậy mà bọn họ từ bỏ cơ hội quý giá này, nên mỗi lần Quỷ Bí Chi Trủng xuất hiện, các đại gia tộc đều phái con cháu của mình tiến vào thăm dò.

Còn lý do vì sao chỉ có Kết Đan kỳ trở xuống mới được tiến vào bên trong, thì bọn họ cũng không rõ, có lẽ là một vị đại năng nào đó trước khi chết đã cố tình để lại quy tắc này nhằm thực hiện mục đích nào đó.