Chương 166: Lời đề nghị của Nhậm Thiên Hành

Sự xuất hiện của Nhậm Thiên Hành làm cho Ẩn Nặc Thành một hồi chấn động không thôi, ở cái nơi khỉ ho cò gáy, ngư long hỗn tạp này vậy mà lần lượt xuất hiện hai đại lão cao thủ trong tu chân giới, một vị là Dương gia cổ tộc, một vị là Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành, làm cho tu sĩ ở đây một hồi xôn xao nghị luận.

Nhưng điều bất ngờ là, bọn họ không rõ ngọn nguồn ra sao, vậy mà ái nữ của Dương gia, một trong những cổ tộc ẩn thế lại lưu lạc đến mức này, bị bán làm nha hoàn cho công tử Khương Chính Hạo.

Mà cũng phải nói là oan nghiệt, hai lão tử họ Nhậm và họ Dương kia lại là bằng hữu kết giao lâu năm, chuyện này đúng là khó nói.

Vũ Phàm nghe theo lời của sư phụ, y lập tức thu kiếm, chắp tay hướng về phía lão mà hành lễ:

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

Lão khẽ gật đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm của lão khẽ nhìn Vũ Phàm trong chốc lát, ánh mắt thoáng nét thú vị, rồi hướng về phía Dương Thái Sơn chậm rãi nói:

- Dương huynh, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta nên đến chỗ khác thôi!

- Mời!

Dương Thái Sơn chấp tay đáp lẽ, lão đang gấp gáp muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này nên liền thuận theo ý của Nhậm Thiên Hành.

Dứt lời, chỉ trong một tích tắc, thân ảnh của hai lão đều đã biến mất.

Dương Tiễn mặt mày ngưng trọng, gắt gao quan sát Vũ Phàm, hắn đi đến trước mặt Vũ Phàm, khảng khái nói:

- Khương đạo hữu ta có thể xem qua tình trạng của muội muội một chút được không?

Hắn bởi vì trong lòng gấp gáp nên chưa kịp chờ xem Vũ Phàm có đáp ứng hay không liền đi thẳng đến cỗ xe ngựa phía sau, đưa tay tới định vén màn che lên.

Đúng lúc này, thân ảnh Vũ Phàm chợt biến mất rồi xuất hiện trước mặt hắn, tay Vũ Phàm cầm Nhất Niệm, đè lên cổ tay của hắn, ngữ khí có phần tức giận, Vũ Phàm lạnh giọng nói:

- Bên trong còn có muội muội của ta! Ngươi muốn làm cái gì?

Dương Tiễn vội vàng giải thích:

- Xin Khương huynh thứ tội, ta vì lo lắng cho muội muội nên nhất thời hồ đồ.

Vũ Phàm hừ lạnh rồi nói:

- Chờ sư phụ ta định đoạt xong xuôi rồi hãy nói tiếp, bây giờ nói gì thì nói, nàng đã là người của ta, ngươi đừng có quên!

Dương Tiễn nhất thời á khẩu, hắn giận dữ nói:

- Khương huynh, hà tất gì huynh làm khó dễ Dương gia chúng ta?

Vũ Phàm cười lạnh, hắn đáp trả:

- Đột nhiên có người xông đến xe ngựa của muội muội ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Dương Tiễn khuôn mặt cứng đờ, hắn ấp úng nói:

- Ta ... ta ...

Quả thật chuyện này đúng là Dương Tiễn đã sai, dù là phàm giới hay tu chân giới việc tùy tiện mở rèm che xe ngựa của nữ nhân xa lạ là chuyện vô cùng phi lễ, dù cho có quen biết từ trước thì cũng không có ai làm ra những hành động như thế này.

Dương Tiễn bất giác lùi lại, hắn chắp tay nói:

- Muội muội của ta ổn chứ?

Hắn đã quyết định thu liễm lại, chờ quyết định của phụ thân và Nhậm thúc, mặc dù trong lòng vẫn còn gấp gáp và một chút bực bội với Vũ Phàm.

Vũ Phàm điềm đạm đáp lời:

- Hiện tại nàng ấy đang bị phong bế tu vi, lại phục dụng một chút mê dược nên tạm thời ngủ say, nhưng không có ảnh hưởng gì đến cân cơ tu luyện và tính mạng, ngươi cứ yên tâm.

Nghe được những lời này từ miệng Vũ Phàm, Dương Tiễn cũng trở nên an tâm hơn hẳn, nhưng vẫn thấp thỏm lo lắng về sự trong trắng của nàng.

Dẫu sao dung mạo nàng xinh đẹp như vậy, tên đạo tặc kia có thể sẽ không thể động vào nàng vì mục đích kiếm món hời thì thôi không nói, nhưng đối với kẻ có tiền có quyền như Vũ Phàm, làm hắn có chút e ngại.

...

Ở cách đó không xa, Nhậm Thiên Hành đang đi dạo cùng với Dương Thái Sơn trên một con đường đầy sỏi đá nhỏ nằm sát bên bờ suối.

Tiếng suối chảy róc rách từng hồi xen với tiếng chim chóc hót líu lo trong rừng thông.

Nói chuyện được một đoạn, Nhậm Thiên Hành đột ngột đề nghị:

- Dương huynh, ta thấy hay là huynh gả Nguyệt Nga cho tên đệ tử của ta đi, huynh thấy như thế nào?

Dương Thái Sơn trầm ngâm trong phút chốc, vẻ mặt có chút chần chừ, thì Nhậm Thiên Hành lại nói tiếp:

- Hắn là một tên tiểu tử thiên tài kiếm đạo, và quan trọng là sau lưng hắn không có bối cảnh gì cả, một kẻ như vậy rất khó để tìm ra kẻ thứ hai.

- Thiên tài kiếm đạo? - Dương Thái Sơn có phần nghi hoặc hỏi lại.

- Hắn đã đạt đến cảnh giới kiếm tâm, lại thêm tinh thần lực cảnh giới Tam Tài, ...

- Hừm ...

Thông tin Vũ Phàm đạt đến cảnh giới Kiếm Tâm bị Nhậm Thiên Hành phong bế rất kỹ lưỡng, một là để tránh các thế lực có ác ý nhằm vào Vũ Phàm mà ra tay, hai là để che đậy đi một phần thực lực thật sự của Vũ Phàm để sau này khi hắn tranh đoạt Thiên Kiêu chi chiến có thêm sát chiêu.

Dương Thái Sơn tỏ vẻ trầm tư ra mặt, ban đầu lão còn có chút xem thường Vũ Phàm bởi vì so với cùng lứa tuổi của hắn, đại đa số tu sĩ đều đã đạt đến Kết Đan sơ kỳ, vậy mà tên "Khương Chính Hạo" đó chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu quả thật Vũ Phàm có được những thứ mà Nhậm Thiên Hành nói ở cái độ tuổi này, thì thật sự hắn là thiên tài ngàn năm có một ở tu chân giới, hơn nữa, lão cũng đã rõ nguyên nhân vì sao tiến cảnh tu vi của Vũ Phàm lại chậm như vậy, là bởi vì hắn hoàn toàn không có thế lực nào chống đỡ ở sau lưng.

Nếu như lão ta có thể nắm lấy người con rể này trong tay, thì chẳng phải chi hệ của lão như hổ mọc thêm cánh ở trong Dương gia sao, dù cho Dương Tiễn có nổi trội trong đám con cháu đời này, nhưng việc có thêm một người áp trận, làm lão cũng an tâm hơn hẳn, đặc biệt là Vũ Phàm không còn phụ mẫu hay gia tộc phụ thuộc nào cả, nên rất dễ để lão có thể hướng hắn toàn tâm toàn ý đóng góp cho nhất mạch của lão.

Quả thật lời đề nghị này của Nhậm Thiên Hành rất hấp dẫn.

Nhậm Thiên Hành biết cá lớn đã cắn câu, lão bồi thêm một đòn chí mạng:

- Dạo gần đây, Mục gia của Thiên Hỏa đế quốc dường như rất thân cận với hắn, nếu như không sớm đưa ra quyết định, e là ...

Dương Thái Sơn đã vào sinh ra tử với Nhậm Thiên Hành không ít lần, nên liền hiểu dụng ý của đối phương, lão cười nói:

- Nhậm huynh, ta biết huynh có ý gì, nhưng chuyện này không thể qua loa được, hơn nữa, để làm con rể của Dương gia, mỗi thực lực không thì vẫn là chưa đủ!

Nhậm Thiên Hành cười lớn, lão nói:

- Huynh đừng quên, trước khi ta công bố thân phận của hắn ra ngoài, hắn đã được nhận vào làm khách khanh của Tào gia ở Trịnh Châu và Triệu gia ở Trung Thổ, mà một năm trước đó hắn chỉ là một tên tiểu tốt ở Thanh Sơn thành.

Dương Thái Sơn trong ánh mắt lộ ra một tia quyết đoán, lão đương nhiên biết chuyện này, lúc Nhậm Thiên Hành tuyên bố thu đồ, lão đã cho người điều tra thân phận của Vũ Phàm một lượt, nhưng manh mối đứt đoạn, chỉ có thể thu thập được thông tin kể từ khi hắn xuất hiện ở Trịnh châu, rồi thẳng đến lúc trở thành đệ tử Kiếm Vương.

Tâm cơ của hắn, lão đương nhiên hiểu rõ, hơn nữa, lão cũng biết rõ, một thiếu niên tầm này tuổi, có thể bày ra bố cục bực này tất không đơn giản, đổi lại là con trai lão, Dương Tiễn, chưa chắc có thể làm được.

- Được, chuyện này quyết định như vậy đi! Nhưng ta muốn thử thách hắn thêm một chút. Còn chuyện ta nói với huynh lúc nãy, nhờ huynh để ý giúp ta, ta nghĩ bọn chúng đã manh nha muốn quay trở lại!

Dương Thái Sơn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng liền hạ quyết định, dù sao gái lớn cũng phải gả chồng, gả cho đệ tử của lão bằng hữu của mình cũng có phần an tâm.

- Được, chuyện bọn chúng, ta sẽ cho người điều tra qua một lượt!

Nhậm Thiên Hành dùng đôi mắt sắc bén nhìn về phương nam xa xăm, cái hiệp ước đó cũng đã tồn tại được mấy nghìn năm rồi, có lẽ nhiều kẻ không còn chờ đợi được nữa.