Hai hôm sau,
Lúc này, Dương Thái Sơn còn đang đau đầu vì chuyện Vạn Lý Truy Tung của mình bị người ta hóa giải, thì thủ hạ bên dưới truyền tin tới, bọn họ đã hoàn toàn mất dấu ba người Vũ Phàm.
- Cái gì? Một lũ phế vật!
Dương Thái Sơn thở dài ngồi xuống đại ỷ, ánh mắt của lão thập phần tức giận, xen lẫn nghi hoặc không thôi, rốt cuộc là thế lực nào đang nhắm vào con gái lão, không, phải nói là Dương gia.
Thủ hạ dưới trướng của Lão, đều là Hóa Thần kỳ cảnh giới, hơn nữa, hai hôm trước lão cũng đã phái thêm ba vị cao thủ Hợp Thể kỳ cảnh giới đến trông chừng đám người bọn họ, vậy mà dưới mí mắt của nhiều cao thủ như vậy, ba người Vũ Phàm có thể rời đi không một dấu vết, tất phải có cao nhân giúp đỡ.
Nhưng đối phương là người nào, tại sao lại có thể bày ra thủ đoạn thông thiên bậc này.
Lão tức giận nhìn Dương Tiễn đang lấm lét đứng ở một bên hầu chuyện, nếu không phải hắn bày trò đưa Nguyệt Nga trốn ra ngoài, thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi như thế này.
Nhưng có trách cũng phải trách lão một phần, lão ban đầu ỷ y vào thực lực của hai huynh muội bọn họ, vốn muốn cho bọn chúng nếm trải một chút đau khổ rồi tự biết đường mà quay về gia tộc chuyên tâm tu luyện, nào ngờ, một bước tính toán sai lầm đã đưa mọi chuyện đi ra khỏi tầm kiểm soát của lão.
...
Hai ngày trước, Vũ Phàm thấy Dương Thái Sơn lão nhân tăng cường phòng bị xung quanh khách điếm, hắn dự cảm không lành nên đã nói Thanh Liên và Liễu Giai Mẫn phục dụng đan dược phong bế tu vi rồi lại dùng mê dược để đưa bọn họ vào trong Bảo Bảo Oa, sau đó liền dùng thần thông Độn Thiên để rời khỏi chỗ này.
Sở dĩ hắn phải làm rườm rà như vậy, là vì hắn không muốn bại lộ bí mật của mình với gia tộc họ Mục, hắn chưa hoàn toàn tin tưởng vào đối phương.
Liễu Giai Mẫn đến bây giờ vẫn còn đang tin rằng, Vũ Phàm đã dùng dịch dung thuật để lẩn trốn khỏi khách điếm, nhưng nàng có nghĩ cũng không cách nào nghĩ ra, làm sao hắn thoát khỏi thần thức của đám người Dương gia mai phục xung quanh khách điếm dễ dàng như vậy được.
Vũ Phàm đi trước, bên hông đeo Nhất Niệm kiếm cùng ngọc bài thân phận công tử của Kiếm Vương, hiên ngang đi vào cổng thành.
Ở xung quanh không ít người xôn xao bàn tán.
- Ngươi nhìn xem đó không phải là Khương công tử đệ tử của Kiếm Vương sao?
- Đâu, đâu ... ?
- Đúng là hắn rồi, lệnh bài đó không thể giả được!
- Rốt cuộc là sắp xảy ra chuyện gì, mấy hôm trước ta cũng thấy có mấy vị đệ tử tinh anh của mấy đại thế gia tề tựu về đây a ...
- Khả năng là có bảo vật sắp xuất thế ở gần đây ...
- Ngươi đừng có mà nói bừa ...
Vũ Phàm cố ý làm như vậy, chính là muốn đổi trắng thay đen, bây giờ ai ai trong Ẩn Nặc Thành cũng đều biết, "Khương Chính Hạo" hắn mới đến Ẩn Nặc Thành hôm nay.
Phía sau lưng hắn còn có một cỗ xe ngựa, bên trong có một cô gái xinh đẹp vô cùng, nàng chính là Thanh Liên, bên cạnh nàng còn có một nha hoàn đang bất tỉnh, khuôn mặt nhìn hệt như Nguyệt Nga của Dương gia.
Dương Thái Sơn cảm nhận được huyết mạch của ái nữ, lão lập tức gấp gáp phi thân về phía cổng thành, lão đứng trên bầu trời, nhìn thẳng vào Vũ Phàm hỏi:
- Tiểu hữu, ngươi là đệ tử của Nhậm Thiên Hành?
Đúng là chỉ có tu sĩ cấp bậc Đại Thừa Kỳ của lão mới có thể gọi thẳng danh tự của sư phụ hắn như vậy, Vũ Phàm không nhanh không chậm, thi lễ với lão rồi nói:
- Vâng thưa tiền bối!
Bởi vì hắn có đeo kiếm bên hông, nên Dương Tiễn liền hét lớn:
- Phụ thân chính là thanh kiếm đó!
Dương Thái Sơn hừ lạnh, lão quát:
- Im lặng!
Lão không vội làm bừa, từ tốn hỏi:
- Trong xe là ái nữ nhà ta? Không biết vì sao lại trên xe của tiểu tử ngươi?
Vũ Phàm nhíu mày, hắn nói:
- Ái nữ của tiền bối? Xin tiền bối thứ lỗi, vãn bối vẫn chưa biết quý danh của tiền bối, hơn nữa, nàng là nha hoàn mà vãn bối vừa mua cách đây hai ngày.
Dương Tiễn hét lớn:
- Ngụy biện, chính ngươi đã dùng thanh kiếm đó để đấu với ta, không thể nào sai được.
Lúc này, Dương Thái Sơn cũng chưa vội lên tiếng, lão muốn nghe xem xem Vũ Phàm sẽ trả lời như thế nào.
Vũ Phàm lại cười nhạt, hắn bình thản nói:
- Đạo hữu, ngươi nói thanh kiếm này ư, đây chỉ là một thanh kiếm bình thường lúc nào cũng có thể mua được ở Thanh Sơn thành.
Đột nhiên Dương Thái Sơn mới nhớ ra, đệ tử của lão Nhậm hình như cũng đến từ Thanh Sơn thành, có thể chuyện này là một cái trùng hợp.
Dương Tiễn lúc này mới ngớ người, thanh kiếm mà tên đạo tặc kia sử dụng, quả nhiên không phải thanh kiếm gì đặc biệt, hắn cũng không thể dựa vào nó mà buộc tội Vũ Phàm.
Vũ Phàm lại chậm rãi lên tiếng:
- Tiền bối ...
- Ta là Dương Thái Sơn, Dương gia gia chủ, bằng hữu của sư phụ ngươi!
- Vãn bối ra mắt tiền bối!
Vốn hắn định lên tiếng hỏi thân phận của lão lần nữa, nào ngờ lão lại đoán được ý của hắn, dứt khoác nói luôn mối quan hệ với sư phụ của hắn.
Vũ Phàm cười lạnh trong lòng, "vậy thì ta đào thêm góc tường của Dương gia vậy, hắc hắc!".
Dương Tiễn đột nhiên lên tiếng:
- Phiền đạo hữu trả lại muội muội cho ta!
Vũ Phàm nhíu mày, hắn nói:
- Đạo hữu, cô nương này là do ta mua được từ tay người khác, ngươi và phụ thân ngươi đột nhiên lao đến đòi người khi chưa xác nhận rõ ràng, có phải là hơi quá đáng rồi không?
Dương Thái Sơn cùng Dương Tiễn lúc này mới nhận ra bọn họ có chút đường đột, dẫu sao hắn cũng là đệ tử của Nhậm Thiên Hành, hơn nữa, nếu quả thật hắn mua nàng từ tên kia, thì lão cũng phải bồi hoàn lại chi phí cho hắn.
Trong lòng lão tức tối không thôi, tên kia lão không thể sưu hồn đã đành, đến tên công tử trước mặt này lão cũng không thể sưu hồn, dẫu sao Vũ Phàm cũng là đệ tử chân truyền của bằng hữu lão, lão ẩn ẩn cảm giác như mình bị người tính kế vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lão cũng đã từng nghĩ thoáng qua trong đầu, liệu ba người này, tên đạo tặc, công tử cổ tộc cùng với Khương Chính Hạo có phải là một người không, nhưng lão nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này, bởi vì nếu Khương Chính Hạo là công tử cổ tộc kia thì lý nào Nhậm Thiên Hành lại không có thông tin gì.
Chẳng lẽ đây thật sự là trùng hợp, hay là âm mưu của ai đó, nếu như lão lỗ mãng, mối quan hệ giữa Dương gia và Nhậm gia rất có thể sẽ xảy ra rạn nứt, đặc biệt là một tên Kiếm Vương tương lai có thể vì chuyện này mà ghi hận Dương gia.
Dương Tiễn gấp gáp nói:
- Khương đạo hữu, nàng đích thật là muội muội của ta, chúng ta có huyết mạch cảm ứng tuyệt đối không có sai sót, vẫn mong đạo hữu hỗ trợ.
Hắn lúc này đã đổi giọng, mối quan hệ giao hảo giữa Dương gia và các thế lực lớn rất trọng yếu, nhất là đối phương lại là người của Nhậm gia, bây giờ hắn mới nhận ra mình thật sự đã thất thố khi buộc tội đối phương.
Vũ Phàm bá khí nói:
- Tiền bối, chuyện này vẫn là nên để sư phụ của vãn bối đến định đoạt.
Theo lý mà nói, ở Thiên Huyền Đại Lục này, không kể xuất thân từ đâu, một khi đã bị bán thành nô lệ, thân phận của nàng đã khác, cho dù bọn họ có cưỡng tình đoạt lý thì không thể thay đổi cái truyền thống này, hơn nữa, theo như Vũ Phàm nói, hắn chính là đường đường chính chính bỏ tiền mua nàng về, đích thị nàng là tài sản của hắn.
Dương Thái Sơn có chút tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng nghĩ mình lớn lối!
Kiếm trong hắn rung lên từng hồi, hắn cười lạnh:
- Khả sát bất khả nhục!
Khí tức của kiếm pháp Sát Long Kiếm Kỹ nhanh chóng bộc phát đến kinh người, đây là một trong những tuyệt kỹ của Nhậm Thiên Hành, tuyệt đối không thể nào là giả.
Lúc này, Nhậm Thiên Hành cũng vừa tới, lão nói:
- Khương Chính Hạo, mau thu chiêu, ... Dương lão huynh, chúng ta từ từ nói chuyện.
Lão vừa dứt lời, thân ảnh đã ở xuất hiện ở trên đầu Vũ Phàm, uy thế phô thiên cái địa.