Không gian bên trong Bảo Bảo Oa vô cùng rộng lớn, dài rộng ước chừng một dặm, cả không gian chỉ có một màu trắng xoá duy nhất ngự trị.
Dưới mắt cá chân của Vũ Phàm là một lớp bọt khí màu trắng sữa ngựa đang không ngừng phiêu đãng trong không trung, mỗi một bước chân của hắn lại tạo ra một đợt sóng tròn nhỏ lan ra xung quanh cứ như thể hắn đang đi trên mặt nước vậy, vô cùng kỳ diệu.
Nhìn tổng thể cả nơi này một lượt, người ta sẽ nghĩ rằng họ đang đứng ở trên một tầng mây vậy.
Ở xung quanh có mấy chục cái kệ gỗ màu đỏ nâu, bên trên đựng đủ thứ loại đồ vật, từ phù lục, pháp khí, bảo cụ, cho đến cả độc dược và đan dược, chúng được xếp ngay ngắn thành từng hàng, từng lối một cách gọn gàng.
Những thứ này có phần là do Tửu Tôn Giả để lại, có cái là do Vũ Phàm thu gom được trong mấy năm qua, cũng có cái là từ các đời chủ trước của Bảo Bảo Oa lưu lại, Vũ Phàm hắn cũng chưa có thời gian tìm hiểu hết những thứ được cất giấu ở trong này.
Hắn thành thục đi đến một cái kệ gỗ nhìn còn rất mới, tiện tay lấy xuống một cái nhẫn trữ vật vô cùng tinh xảo, dường như là chế tác cho nữ nhân, trông vô cùng bắt mắt lên xem xét, rồi tiến lại gần chỗ của Dương Nguyệt Nga.
Nguyệt Nga nằm trên một tảng đá trơn tru, bên trên có một lớp nệm bông mềm mại, đôi mắt lộ rõ sự lo lắng, nàng không hiểu hắn đang muốn làm gì với nàng.
Vũ Phàm cầm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của Nguyệt Nga lên rồi dùng chuỷ thủ cứa ngang một đường trên đầu ngón tay, huyết dịch của nàng rơi xuống chiếc nhẫn trữ vật, phong ấn của nó lập tức bị phá vỡ.
Vũ Phàm dùng thần thức lấy toàn bộ đồ vật ở bên trong ra ngoài, vật phẩm trong nhẫn trữ vật của Nguyệt Nga rơi lả tả khắp nơi, mấy bộ nội y của nàng cũng vì thế mà bị lôi ra ngoài một lượt.
Đôi tai của Nguyệt Nga nhanh chóng chuyển sang màu đỏ hồng, nàng nước mắt lưng tròng nhìn tên thiếu niên trước mặt, hắn không những thấy cả thân thể của nàng, mà bây giờ toàn bộ đồ nội y cuả nàng, hắn cũng không tha, toàn bộ xem qua một lượt.
Trong đầu nàng bây giờ Vũ Phàm đích thị là một tên dâm tặc biến thái.
Ngược lại Vũ Phàm lại không để ý đến mấy thứ này, hắn nhanh chóng tìm kiếm những điển tịch, công pháp và ghi chép của Dương gia để truy tìm manh mối của ấn ký truy tung mà Dương Thái Sơn lão nhân đã hạ trên người hắn.
Tìm kiếm một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy quyển công pháp Vạn Lý Truy Tung của Dương gia.
Nguyệt Nga nhìn bóng lưng của Vũ Phàm, trong lòng vô cùng bức bối, nàng muốn hét lớn với hắn rằng, "tên sơn tặc đáng chết, sao ngươi dám học trộm công pháp của Dương gia ta?", nhưng nàng toàn thân bị tê liệt, làm sao có thể nói ra những lời này.
Đột nhiên Vũ Phàm đứng dậy, hắn đến gần chỗ của nàng, nhét vào miệng nàng một mai đan dược rồi dùng chân khí đẩy nó xuống yết hầu của nàng.
Một lát sau, Nguyệt Nga rốt cuộc cũng có thể cử động được một chút, nhưng bởi vì cơ thể nàng bất động đã mấy ngày, toàn thân yếu nhược, chỉ có thể thều thào nói nhỏ.
- Tên sơn tặc đáng ghét, ngươi dám học trộm công pháp của Dương gia ta? Ta phải giết ngươi ...
Vũ Phàm lạnh giọng nói:
- Ồn ào!
Rồi hắn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, làm nàng thấy sợ hãi không thôi, lập tức im bặt, không nói thêm gì nữa, lúc này Vũ Phàm mới hỏi nàng:
- Nửa quyển sau của công pháp này đâu?
Hắn đưa quyển Vạn Lý Truy Tung ra trước mặt nàng, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
Sau một hồi nghiên cứu nửa quyển đầu của Vạn Lý Trung Tung, hắn liền phát hiện ra, phương pháp hoá giải nó không có ở nửa quyển đầu này, nên hắn nghi ngờ nó nằm ở nửa quyển sau của công pháp.
Nhưng hắn không ngờ là chuyện này do Dương gia cố ý làm ra để tránh cho phương pháp hoá giải bị lan truyền ra ngoài, cho nên chỉ cho đệ tử trong gia tộc học tập và nghiên cứu phương pháp hạ lạc ấn ký mà thôi.
Nàng nghĩ nghĩ một lúc rồi đột nhiên nở một nụ cười khó nhọc, nàng nói:
- Ngươi hẳn là đã bị Dương gia hạ ấn ký truy tung, bây giờ muốn phá giải nó sao? Nằm mơ đi.
Nguyệt Nga đâu phải người ngu ngốc, bây giờ giúp hắn phá giải Vạn Lý Truy Tung ấn ký thì khác nào tự mình đoạn đi con đường sống của nàng.
Không có nó, gia tộc của nàng thật sự khó có thể tìm được tung tích của hắn, một kẻ có thể sử dụng dịch dung thuật thành thạo.
Vũ Phàm không nói gì, hắn nở một nụ cười quỷ dị, lấy ra mấy cái kim châm chuyên dùng để châm cứu, lại lấy ra mấy lọ độc dịch, hắn nói với nàng:
- Cũng được thôi, để ta xem xem ngươi có thể cứng đầu được bao lâu.
Nguyệt Nga khuôn mặt nhanh chóng trở nên tái mét, thấy hắn dự định dùng độc hình với mình liền trở nên sợ hãi ra mặt, nhưng nàng vẫn cố gắng nói:
- Phụ thân ta sẽ sớm tìm đến chỗ này, ngươi ... ngươi ... dám
Nàng hận hắn, hận hắn vô cùng.
Vũ Phàm thở dài, hắn vốn dĩ không định làm đến bước này, nhưng tình thế đưa đẩy hắn không thể làm gì khác hơn.
Mấy cái độc dịch này cũng không có gì là tổn hại đến tính mạng hay thân thể nàng, chỉ là nó kích thích cảm giác đau mãnh liệt của tuyến thần kinh mà thôi.
Hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng lên, trong lòng có chút do dự.
Đôi bàn tay nhỏ nhỏ của nàng cứ run run không ngừng trong bàn tay của hắn, Nguyệt Nga sớm đã nhắm tịt mắt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng sẵn sàng chờ đợi cực hình của hắn.
Vũ Phàm thở dài, hắn buông tay nàng ra, rồi nhét vào miệng nàng một viên Nhược Thể Tán, sau đó xoay người rời đi trong sự ngỡ ngàng của nàng.
"Bỏ đi, phiền phức thật!"
Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi rời khỏi không gian của Bảo Bảo Oa.
"Coi như ngươi ... còn có lương tâm!"
Không hiểu sao, nàng lại nghĩ hắn như vậy, rất nhanh sau đó nàng lại chửi hắn.
"Tên khốn đáng chết ..."
Vũ Phàm sau khi trở lại gian phòng của mình liền nhanh chóng đi sang gian phòng của Thanh Liên, hắn đưa quyển công pháp của Liễu Giai Mẫn rồi thấp giọng nói:
- Tiền bối, người xem xem có cách gì để hoá giải nó hay không?
Liễu Giai Mẫn bán tín bán nghi cầm quyển công pháp lên xem qua một lượt, nàng đột nhiên lo lắng nói:
- Công tử, đây là ...
- Công pháp của Dương gia!
Vũ Phàm nhanh chóng đáp lời nàng, hắn biết chuyện này nếu để lộ ra ngoài thì sự tình rất phức tạp, nhưng bây giờ bọn họ không còn lựa chọn nào khác cả.
- Được rồi, ta sẽ hết sức cẩn thận!
Liễu Giai Mẫn suy nghĩ một lát thì đáp lời hắn, nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung, dồn toàn lực nghiên cứu quyển công pháp này.
Giao phó chuyện này cho Liễu Giai Mẫn xong, Vũ Phàm liền trở về gian phòng của mình, tránh cho đám người Dương gia kia sinh nghi mà đề phòng.
Nghiên cứu ra cách hoá giải một vũ kỹ hay công pháp không phải là một điều dễ dàng, cần phải có thời gian cho nên hắn không vội.
Trong trường hợp tệ nhất, hắn đành phải nhờ sư phụ xuất thủ trợ giúp, chỉ có điều là hơi khó nói nguyên do thật sự ở bên trong cho lão sư hắn nghe.
...
Dương Thái Sơn nghe thủ hạ nói xong, cũng không có đưa ra bất cứ kết luận gì, lão chỉ nói:
- Tiếp tục theo dõi hắn!