Chương 162: Phiền phức (1)

Dương Thái Sơn truyền âm lệnh cho thủ hạ của lão theo dõi nhất cử nhất động của Vũ Phàm, chỉ cần hắn có dị động lập tức báo cáo lại cho lão, dẫu sao thì cẩn thận vẫn hơn, lão vẫn có linh cảm rằng, Vũ Phàm chính là kẻ lão đang tìm kiếm, chỉ là lão vẫn cần thêm bằng chứng mà thôi.

Ra tay với hậu nhân của một cổ tộc, hậu quả vô cùng lớn, nên lão phải thật sự thận trọng, loại chuyện này cũng đã từng xảy ra nhiều lần trong lịch sử phát triển của Thiên Huyền Đại Lục.

Cây cao thì đón gió lớn, Dương gia hùng mạnh tất sẽ bị nhiều thế lực để ý.

Liễu Giai Mẫn cảm nhận được có người theo dõi bọn họ trong lòng có chút khẩn trương, ngược lại, Vũ Phàm lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, nàng không biết có phải là do hắn không ý thức được rằng bọn họ đang bị theo dõi, hay là hắn có toan tính gì khác nên mới có biểu hiện như vậy.

"Ài, tiểu tử này ... thật là!"

Nàng lắc đầu thở dài, rồi rời đi cùng Thanh Liên, hai người nhanh chóng trở về phòng của tiểu công chúa để nghỉ ngơi.

Vũ Phàm khép cửa rồi nhanh chóng đi đến chính giữa căn phòng, miệng niệm chú ngữ, tay kết ấn theo pháp quyết, một cái đại trận nhanh chóng hình thành, bao trọn cả gian phòng vào bên trong.

Đám thủ hạ của Dương Thái Sơn lập tức mất đi cảm ứng với Vũ Phàm, trong con mắt có nét kinh ngạc không nhỏ.

"Không ổn, hắn có cao cấp đại trận để che giấu động tĩnh bên trong."

Một tên nhanh chóng truyền âm cho những người còn lại.

"Mau bẩm báo cho chủ nhân."

Một kẻ trong đám người hắc y nhân lên tiếng phân phó, rồi hắn ra hiệu cho đồng bọn tiến sát đến gần phòng của Vũ Phàm, hy vọng có thể cảm nhận được một chút động tĩnh ở bên trong.

Đại trận của Khương Thần lưu lại, đâu phải trận pháp bình thường có thể so sánh.

Thấy đám thủ hạ của lão gia chủ Dương gia tiến lại gần gian phòng của hắn, Vũ Phàm nhếch miệng cười nhạt, cho dù là Hóa Thần sơ kỳ tu sĩ đứng ở ngay trước cửa đi chăng nữa cũng chẳng thể nào thăm dò được động tĩnh ở trong này.

Nhưng cái giá phải trả để duy trì một trận này cũng quá lớn, toàn bộ đều là dùng tinh phẩm chân khí thạch để gia trì, một canh giờ tiêu tốn hơn một trăm viên, đây là con số cực kỳ lớn đối với Vũ Phàm.

Phải biết là một viên Trúc Cơ đan tinh phẩm chỉ có giá tương đương với một viên chân khí thạch trung phẩm, mà một viên chân khí thạch tinh phẩm lại tương đương mười viên trung phẩm chân khí thạch, nói như vậy, mỗi một canh giờ hắn đang tiêu hao một ngàn viên Trúc Cơ đan tinh phẩm.

Vũ Phàm tặc lưỡi, cái đại trận này tuy thực sự vô cùng hữu dụng, nhưng tiêu hao cũng quá lớn đi.

Hắn không chần chừ thêm nữa, trực tiếp tiến hành dịch dung thuật, lại cải trang thành người khác, dùng thần thông Độn Thiên âm thầm rời đi.

Trời lúc này cũng đã tối hẳn, Ẩn Nặc thành ban đêm lại càng đông đúc, thay vì ồn ào náo nhiệt như những thành thị khác, chỗ này có phần hỗn tạp, bởi nơi này chính là chỗ tội nhân của tu chân giới tụ tập.

Vũ Phàm len qua đám đông, đi về phía trước, hắn để ý kỹ ở xung quanh hai bên đường, cố gắng tìm kiếm ký hiệu Ngạ Quỷ.

"Hừ, có người theo dõi ta?"

Vũ Phàm trong lòng có chút cấp bách, rõ ràng hắn đã rất thận trọng khi lẻn ra ngoài hành sự, tại sao hắn vẫn cảm nhận được có kẻ bám theo mình, đáng lý ra hắn đã cắt đuôi được bọn chúng rồi mới phải.

Vũ Phàm cố ý đi lòng vòng mấy ngõ lớn, lại rẽ trái rẽ phải mấy lần liên tiếp.

Hắn cười gằn một cái, đôi mắt hiện lên vẻ tức giận nồng đậm, bởi lúc này hắn đã hoàn toàn xác định có kẻ bám theo hắn.

Vũ Phàm đi thật nhanh về gần chỗ khách điếm, hắn cố ý đi vào một ngõ tối, rồi đột ngột biến mất hoàn toàn.

"Không ổn, chúng ta lại mất dấu!"

"Chẳng lẽ hắn biết chúng ta đang theo dõi hắn?"

"Không thể nào, chúng ta luôn duy trì khoảng cách một trăm trượng, một tên nhãi Trúc Cơ kỳ như hắn làm sao có thể phát hiện được chứ?"

"Ngươi đừng quên, hắn là người của cổ tộc ..."

"Hừ, bây giờ mất dấu, chúng ta phải làm sao?"

"Chia ra tìm kiếm, một nhóm trở về khách điếm trông chừng."

Đám hắc y nhân bàn bạc xong xuôi liền lập tức chia ra hành động.

Vũ Phàm trở lại gian phòng của mình, hắn ngồi xuống bàn trà cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.

Nếu Vũ Phàm đoán không sai, hẳn là lão già Dương Thái Sơn đã động tay động chân lên người của hắn, chỉ là hắn không rõ lão ra tay lúc nào mà thôi.

"Thì ra là vậy!"

Vũ Phàm chợt nhớ ra lúc lão lấy ra túi gấm đưa cho hắn cũng là lúc duy nhất từ trên người lão phát ra dao động linh lực.

Không hổ là lão hồ ly ra tay vô cùng kín đáo, chỉ tiếc là thủ hạ của lão sơ suất để Vũ Phàm nắm được động tĩnh nên mới thất thủ.

Nếu Vũ Phàm không có Chu Võng Thúc Phược hỗ trợ, quả thật hắn cũng không thể nào phát giác ra được đám người của Dương gia gia chủ với tu vi hiện tại.

Mà việc cấp bách bây giờ là hắn chưa phát hiện ra ấn ký mà lão Dương Thái Sơn lưu lại trên người hắn bằng cách nào, và quan trọng là cách hóa giải nó ra sao, nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì hắn cũng chết trong tay lão.

Nhưng mà đến bây giờ hắn còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của ấn ký đó làm sao mà tìm được cách hóa giải cơ chứ.

Vũ Phàm chậm rãi thở đều đều, hắn bắt đầu tập trung tinh thần lực kiểm tra toàn bộ thân thể của hắn để tìm ra điểm khác thường, nhưng hắn nhanh chóng tỏ ra thất vọng, hắn hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điểm khác thường gì trên cơ thể của hắn cả.

"Thủ pháp của một vị Đại Thừa kỳ cao thủ, tuyệt nhiên không tầm thường!"

Vũ Phàm suy nghĩ một lúc thì đứng dậy, đi sang gian phòng của Thanh Liên.

Liễu Giai Mẫn nghe Vũ Phàm nói xong một lượt liền biến sắc, bởi vì nếu nàng có thể phát hiện ra ấn ký truy tung này thì nàng đã sớm cảnh báo cho Vũ Phàm, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được bất kỳ sự dị thường nào trên cơ thể của Vũ Phàm cả.

Liễu Giai Mẫn khẽ nói nhỏ:

- Có khi nào là một nhóm người khác không?

Vũ Phàm lắc đầu, hắn nói:

- Chắc chắn là cùng một nhóm người!

Vũ Phàm được cộng hưởng giác quan với cổ trùng cho nên ngũ quan của hắn cực kỳ nhạy cảm, khí tức của nhóm người bọn họ hắn có thể dễ dàng nhận biết được một cách vô cùng chính xác, cho nên hắn mới dám khẳng định mình bị Dương Thái Sơn lão nhân giở trò.

- Chuyện này e là phải nhờ Kiếm Vương đại nhân ra tay.

Liễu Giai Mẫn lên tiếng đáp lời Vũ Phàm.

Vũ Phàm chợt nở một nụ cười tà mị, làm cho Liễu Giai Mẫn và Thanh Liên có chút ngây người, phải nói là nụ cười này của hắn thật sự có một sức hút kỳ lạ.

- Tiền bối, ta sẽ quay trở lại sau.

Nói rồi hắn quay trở lại gian phòng của mình, suýt chút nữa hắn quên mất sự hiện diện của Nguyệt Nga và không gian giới chỉ của nàng, Vũ Phàm hy vọng có thể tìm ra một chút manh mối từ những thứ này.

Sau khi kích hoạt đại trận, Vũ Phàm liền tiến vào trong không gian của Bảo Bảo Oa.

Nguyệt Nga thấy hắn đột ngột xuất hiện có chút giật mình, theo bản năng nàng muốn lùi lại, nhưng cơ thể vô lực, chỉ trơ mắt nhìn hắn tiến lại gần nàng.