Chương 161: Thu bảo vật vào tay

Chẳng mấy chốc, Dương Thái Sơn đã đi đến khách điếm mà Vũ Phàm tá túc, lão nhìn thấy Vũ Phàm liền nở một nụ cười nhạt, thong dong bước lên trên lầu.

Y không hề để lộ ra khí tức Đại Thừa kỳ của mình, ấy vậy mà xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào người y, đây gọi là phong phạm của một vị cao thủ.

Ai dám nhìn trực diện vào một vị cao thủ Đại Thừa kỳ vừa đồ sát toàn bộ chợ nô lệ cơ chứ?

Dương Tiễn cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng của phụ thân hắn, đôi mắt chăm chú nhìn vào nam tử đang ngồi uống trà lên lầu, dung mạo người này hệt như trong tranh vẽ lúc nãy.

Trong lòng hắn có chút cấp bách, liền nhanh chân đi lên đằng trước, truyền âm cho phụ thân hắn.

"Phụ thân, nhi tử đã từng giao đấu với hắn, chỉ cần hắn lấy ra bảo kiếm con liền có thể nhận ra."

Chỉ thấy phụ thân hắn hừ lạnh, đáp lời hắn một cách lạnh nhạt.

"Ngu xuẩn!"

Dương Thái Sơn không hề tức giận, lão trong rất bình thản thong dong, lão phất vạt áo lên rồi ngồi xuống.

Vũ Phàm thấy vậy cũng không có tỏ ra sắc thái bất thường gì, cũng thong thả rót cho lão một ly trà, hắn nhỏ giọng hỏi lão:

- Tiền bối người đến gặp tiểu bối là có chuyện cần nhờ vả?

Dương Tiễn trong lòng vô cùng tức giận, thật muốn hét lớn " Tên xảo quyệt mau giao muội muội ta ra đây!" nhưng hắn cũng biết rõ tôn ti trật tự, ở chỗ này hắn không có quyền lên tiếng.

Dương Thái Sơn nhìn thiếu niên trước mặt, lão khẽ cười, đưa chén trà lên miệng hớp một ngụm, âm thầm đánh giá Vũ Phàm một lượt, rồi lão từ tốn hỏi:

- Tiểu tử, nghe nói ngươi có mang theo một tiểu muội ốm yếu đi vào thành?

Vũ Phàm khẽ chau mày, hắn nói bâng quơ:

- Mấy người này ... đúng là chuyện gì cũng dám nhúng tay vào!

Nói xong hắn cũng không thèm nhìn lão một cái, trực tiếp uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm, hành động này làm cho Dương Tiễn cảm thấy vô cùng tức giận, hắn chưa từng thấy ai vô lễ với phụ thân hắn như tên này.

Lời này của hắn không phải chửi lão, mà lão cũng hiểu rõ lời này của hắn là nói tới tổ chức đó, nghe được câu này lão cũng phải đánh giá lại Vũ Phàm một lượt.

Có thể tên nam tử trước mặt này không phải là người lão đang tìm kiếm.

Lão liếc nhìn Liễu Giai Mẫn, vừa nhìn đã nhận ra được cảnh giới của nàng, lại nhìn sang Vũ Phàm, lão chậm rãi nói:

- Ta có thể nhìn qua một chút được không ?

Tuy Vũ Phàm lúc nãy không có trực tiếp thừa nhận chuyện lão hỏi, nhưng câu nói của hắn cũng đã ngầm thừa nhận chuyện lão muốn hỏi hắn.

Vũ Phàm cười khẩy, hắn lắc đầu.

- Thứ cho tiểu bối vô lễ, chuyện này e là không được!

Dương Tiễn thấy vậy vô cùng tức giận, liền cướp lời nói:

- Tiểu tử ngươi cũng quá vô lễ đi, trước mặt phụ thân ta còn dám diễu võ giương oai.

Vũ Phàm cười nhạt, hắn lạnh nhạt nói:

- Ra là Dương gia đều lỗ mãng như vậy!

Lời này của hắn chửi từ trên Dương gia chửi xuống, lão Dương Thái Sơn có chút nóng mặt, nhưng nếu quả thật hắn không phải tên mặt sẹo thì quả thật phụ tử lão là người thất lễ.

Lão hừ lạnh, rồi trầm giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi là người gia tộc nào?

Vũ Phàm không đáp lời lão, từ trong tay áo một cái đồng xu xoay tít mù nhanh chóng bay ra, rồi xoay tròn tại chỗ trên mặt bàn.

Dương Tiễn cố nhìn nhưng không nhìn ra được gì, tốc độ đồng xu xoay quá nhanh, nhưng đối với tu vi của Dương Thái Sơn, lão mở nửa con mắt cũng có thể nhìn rõ.

Vũ Phàm lại thu đồng xu vào bên trong, rồi lại nói:

- Tiền bối, nếu không còn chuyện gì, tiểu bối xem phép cáo từ!

Nói rồi hắn không chờ lão đáp lời đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc này Dương Tiễn vô cùng nóng nảy hắn nổi đóa:

- Kiếm của ngươi đâu? Mau đưa ra đây cho ta xem!

Yêu cầu người khác cho mình xem binh khí của họ khi mới gặp lần đầu là vô cùng khiếm nhã, cả khách điếm đều chú ý đến động tĩnh ở trên lầu.

Ngay cả lão Dương Thái Sơn cũng nhíu mày, nhi tử của lão đã quá vô lễ rồi.

Vũ Phàm nhíu mày, hắn khựng lại một chút, rồi hỏi:

- Đạo hữu, ta có thể xem cung của ngươi hay không?

Dương Tiễn nhất thời á khẩu, cho người khác xem vũ khí của mình, ngộ nhỡ để đối phương ghi nhớ điểm yếu, sau lại truyền ra ngoài, bị kẻ xấu để ý lợi dụng chính là tự mình hại mình.

Mặt Dương Tiễn đỏ dừng, hắn nói:

- Ngươi đừng hòng giả vờ, mau đưa kiếm ra đây!

Dương Thái Sơn tức giận, lão quát:

- Được rồi! Còn chưa đủ mất mặt hay sao?

Vũ Phàm cười nhạt, trực tiếp phất tay áo rời đi.

Dương Tiễn vội vã nói:

- Phụ thân ...

- Câm miệng!

Lão nói với Vũ Phàm.

- Ngươi muốn cái gì?

Vũ Phàm mở miệng cười nhạt, hắn nói:

- Một khối Huyền Thuyết Vạn Năm, năm khối Hàn Độc Mộc ngàn năm.

Đây là hai loại nguyên liệu luyện khí cực kỳ hiếm thấy ở Thiên Huyền Đại Lục, chỉ có các thế lực đỉnh cấp mới có khả năng xuất ra.

Lão không nói gì, tức là đã đồng ý với cái giá mà hắn đưa ra.

Nói rồi hắn đi trước dẫn đường, lão đi theo sau.

Vũ Phàm đẩy cửa bước vào bên trong phòng của mình, trên giường là một cô nương yếu ớt, dung mạo hệt như thiếu nữ trong tranh vẽ mà lão lấy được từ tổ chức đó.

Lão thử dùng huyết mạch cảm ứng, nhưng không hề có tác dụng gì, lão thở dài, từ trong không gian giới chỉ, một cái túi gấm nhanh chóng bay ra, rồi lơ lửng trên không trung.

- Đã làm phiền rồi!

Nói rồi lão xoay người rời đi, Dương Tiễn cũng ngơ ngác đi theo sau lão.

- Phụ thân ...

- Câm miệng!

Dù cho lão có nghi ngờ người trên giường là được Vũ Phàm mua về để thế chỗ, thậm chí là Vũ Phàm giả mạo cổ tộc, nhưng lão cũng không thể làm gì khác, chẳng lẽ lão lại thi triển Sưu Hồn Thuật, ngộ nhỡ hắn thật sự là người cổ tộc, lão lại ra tay với hậu nhân của một cổ tộc khác khi chưa có chứng cứ rõ ràng chính là một lời tuyên chiến!

Hơn nữa, lão cũng thể không nghĩ tới, có thể đây là một cái bẫy để lão ra tay với Vũ Phàm dẫn đến xung đột giữa hai cổ tộc, thậm chí là các cổ tộc khác cũng có cơ hội giậu đổ bìm leo.

Cho nên lão mới cực kỳ cẩn thận là như vậy, đứng ở vai trò gia chủ một gia tộc, lão không thể hành sự lỗ mãng, bởi lão cũng hiểu rõ nếu quả thực nữ nhi lão trong tay Vũ Phàm, thì ít nhất cũng đã giữ được tính mạng, bởi vì cổ tộc của hắn cũng hiểu rõ, một khi Nguyệt Nga chết thì đây là một mối thù không thể hóa giải.

Và quan trọng hơn hết là lão không hề có một chứng cứ gì trong tay cả, ngay cả tổ chức đó cũng như vậy, bọn họ cũng không có một manh mối nào về chuyện này.

Liễu Giai Mẫn trong lòng sớm đã bội phục Vũ Phàm đến sát đất, hắn là cố tình gài bẫy Dương Thái Sơn, từ tay lão đoạt đến nguyên liệu luyện khí quý hiếm bậc nhất ở Thiên Huyền Đại Lục.

Cái này có nghĩ, nàng cũng không nghĩ tới, nhưng thứ nàng tò mò nhất chính là cái đồng xu Vũ Phàm lấy ra lúc nãy, rốt cuộc nó là thứ gì, tại sao Dương gia gia chủ lại dè chừng Vũ Phàm đến như vậy sau khi lão thấy nó.

Dương Tiễn không phục, hắn liền quay lại chỉ thẳng mặt Vũ Phàm nói lớn:

- Tên kia, ngươi nhất định là có chuyện mờ ám, nếu không tại sao không lấy kiếm của ngươi ra?

Vũ Phàm cười nhạt, hắn nói:

- Dương đạo hữu, ta hỏi lần nữa, tại sao ta phải lấy kiếm cho ngươi xem?

Dương Tiễn á khẩu, hắn không có chứng cứ gì để buộc tội hay nghi ngờ Vũ Phàm, hắn và phụ thân hắn đến đây chung quy cũng chỉ là thăm dò manh mối mà thôi, hoàn toàn không có bằng chứng gì là Vũ Phàm chính là kẻ mà phụ tử hắn tìm kiếm.

Chỉ là Dương Tiễn đã quá tuyệt vọng, hắn bây giờ chỉ biết bấu víu vào hy vọng duy nhất là cho rằng Vũ Phàm là kẻ hắn đang tìm kiếm, chung quy cũng là do hắn vô dụng mà thôi.

Chát*

Một cái tát như trời giáng đánh lên mặt của Dương Tiễn.

Người ra tay là Dương Thái Sơn, hắn làm lão quá thất vọng, lão kỳ vọng hắn là một con người điềm tĩnh có thể gánh vác việc lớn, càng là lúc rối ren thì càng phải bình tĩnh.

Dương Tiễn hắn càng làm lố bịch như vậy chỉ càng làm rối mọi chuyện mà thôi.

Tai Dương Tiễn đỏ bừng, hắn đã từng này tuổi còn bị phụ thân tát giữa thanh thiên bạch nhật cho nên xấu hổ vô cùng, hắn cúi gằm mặt, siết chặt nắm đấm đi theo sau phụ thân rời đi.