Không mất bao lâu Dương Tiễn đã xác định được vị trí ẩn nấp của đám người Vũ Phàm, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn cẩn thận đeo lên một cái mặt nạ màu đồng, đây là một loại pháp bảo phòng độc.
Ánh mắt của hắn lộ ra sát cơ nồng đậm, tay hắn siết chặt cung, lăm le nhìn về hang động ở phía trước.
Từ trong không gian giới chỉ hắn lấy ra một mũi tên màu hoàng kim, đầu mũi tên không giống như bình thường, hình thù vậy mà lại là một cái hình bán nguyệt, có đường cong nhô ra ngoài, đây chính là Lạc Nguyệt Tên, một trong những pháp khí trấn tộc nổi danh của Dương gia.
Nếu Dương Tiễn tính toán không sai, một tiễn này của hắn cũng chỉ vừa đủ để hạ đại trận phòng ngự do tên mặt sẹo kia bày ra, không đủ gây tổn thông cho người bên trong trận, như vậy hắn cũng an tâm hơn về an nguy của Nguyệt Nga.
Nghĩ xong, hắn liền giương cung, kéo căng dây cung về phía sau, chân khí trong nội thể cấp tốc lưu chuyển, hòa vào một nhịp với hơi thở của hắn.
Gió như ngừng lại, nghe hắn huy động mà trợ lực cho Lạc Nguyệt Tiễn chiêu thức.
Hắn buông tay, một mũi tên lao nhanh như xé gió, phá không mà lao thẳng đến đại trận phòng ngự của Vũ Phàm.
Hai trăm trượng khoảng cách đối với tiễn này mà nói, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Tiễn lao nhanh vun vút, khi Vũ Phàm vừa nhận thức được nó, nó đã lao đến ngay đại trận phòng ngự, hắn chỉ kịp la lớn:
- Mau nằm xuống!
Nói rồi hắn lao qua chỗ Nguyệt Nga và Thanh Liên ôm hai nàng vào lòng, lăn vào một góc.
Thanh Liên nghe hắn nói vậy, liền biết có chuyện không hay, lập tức tế lên pháp bảo phòng ngự, che chở cả ba người vào bên trong.
Oành!
Tất cả diễn ra trong một tích tắc, mũi tên phá tan đại trận mà Vũ Phàm bố trí ở đây để lộ ra thân ảnh của cả ba người.
Lúc này, Vũ Phàm đang ôm chặt Nguyệt Nga nằm trên mặt đất, còn Nguyệt Nga mặt tái mét, ngơ ngác nhìn Vũ Phàm, rồi lại nhìn ca ca, theo bản năng nàng hét lớn:
- Ca ca cứu muội!
Tưởng chừng Vũ Phàm đang muốn cưỡng gian muội muội của mình, Dương Tiễn nộ khí xung thiên, hắn gầm lên dữ tợn:
- Tên khốn nạn! Mau buông muội muội ta ra mau!
Đôi mắt hắn hằn đỏ tơ máu, giận dữ lao về phía Vũ Phàm.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn triệt để bị mấy người này hiểu lầm, đã không còn đường để giải thích, vậy hắn cũng không sợ gì nữa, chiến một trận.
Vũ Phàm đẩy Nguyệt Nga về phía của Thanh Liên còn mình lao lên nghênh chiến với Dương Tiễn.
Dương Tiễn dùng chú ngữ triệu hồi mũi tên Lạc Nguyệt nhưng không cách nào liên hệ tới, khuôn mặt hắn biến sắc.
"Cái gì? Tại sao không cảm nhận được Lạc Nguyệt nữa?"
Nhưng hắn làm gì có thời gian để mà suy nghĩ, Vũ Phàm đã đánh tới trước mặt, còn cái mũi tên kỳ lạ kia, đã bị Vũ Phàm lệnh cho Bảo Bảo Oa thu vào bên trong từ lúc nãy, đối phương làm sao có thể liên hệ được nữa.
Dương Tiễn giật mình lùi lại, hắn đã phạm một sai lầm cơ bản của cung thủ, đó là để đối phương tiếp cận.
Cũng khó trách được hắn, pháp khí Lạc Nguyệt là pháp khí trấn tộc, hắn đột nhiên mất đi cảm ứng rơi vào cảnh thất thố là lẽ đương nhiên.
Nhưng sinh tử chi chiến, một giây lơ là chính là tự đưa mình vào cửa tử.
Vũ Phàm lao đến đánh tới tấp, hắn đã có cơ hội áp sát được Dương Tiễn, liền tranh thủ mà ép tới, không cho đối phương có cơ hội thở dốc, hắn hiểu rõ, đám cung thủ này chú trọng nhất là khoảng cách.
Dương Tiễn không hổ là con cháu cổ tộc, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng không quá lúng túng, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tìm cách đối chiêu với Vũ Phàm.
Từ trong mi tâm hắn bay ra một cái đài sen, nó nhanh chóng nổ rộ rồi xoay tròn trên không trung, vô số ám tiễn bay ra từ cái pháp bảo này, buộc Vũ Phàm phải lui lại.
"Ám Tiễn!"
Vũ Phàm híp mắt nhìn Dương Tiễn, tên họ Dương này, phong cách chiến đấu có phần giống hắn a!
Vũ Phàm huy kiếm thi triển Mai Hoa Kiếm chặn lại ám khí, đồng thời lướt tới áp sát Dương Tiễn, làm tên họ Dương kinh ngạc không thôi.
"Không thể nào!"
Tên họ Dương có chút bất ngờ, một chiêu này của hắn phải nói rất khó đối phó, nhất là khi ở khoảng cách gần như vậy, một lần công kích gần 100 ám tiễn, vậy mà không cách nào bức lui Vũ Phàm.
Nếu hắn biết Vũ Phàm sớm đã luyện tập bộ pháp đối phó với mưa tên, hắn chắc chắn sẽ dẹp bỏ cái suy nghĩ dùng Ám Tử Liên để bức lui Vũ Phàm.
Tiết tấu Vũ Phàm càng lúc càng nhanh, đánh dồn dập không ngừng nghỉ làm Dương Tiễn phải dồn toàn lực chống đỡ với công kích ở chính diện.
Khuôn mặt Vũ Phàm lạnh như tiền, làm y không cách nào đoán ra được suy tính của Vũ Phàm.
Xoạt!
Choang!
Nhuyễn giáp của Dương Tiễn bị một vật nhọn đâm vào lõm một lỗ lớn, khuôn mặt hắn biến sắc vì đâu, hắn gầm lên đầy uất ức:
- Ngươi ... đê tiện!
Vũ Phàm cười nhạt, vừa nãy tên họ Dương cũng sử dụng ám tiễn vậy mà giờ đây vẫn còn mặt mũi để chửi mắng người khác, thật là không biết xấu hổ.
Dương Tiễn hừ lạnh, hắn quăng ra hơn chục tấm lôi phù và hỏa phù, hắn không tin không thể bức lui Vũ Phàm.
Nhìn đám phù lục đang ầm ầm khởi bạo trước mặt, Vũ Phàm chỉ cười khẩy một cái, hắn đạp cước lui về phía sau để né tránh.
Dương Tiễn thấy vậy lòng mừng như mở cờ trong bụng.
Ầm! Ầm ... Ầm!
Đùng! ... Đùng!
Lôi phù và hỏa phù ầm ầm bạo nổ, cơn sóng nhiệt và dư uy lan tỏa ra xung quanh hơn hai trăm trượng mới dừng lại, sức công phá vô cùng khủng khiếp.
Cây cối ở trong phạm vi tâm vụ nổ mười trượng, bị chấn cho nát bấy nhầy.
Vũ Phàm lợi dụng ngọn lựa che tầm mắt của tên họ Dương, lập tức sử dụng Độn Thiên thần thông mà áp sát.
Lúc này Dương Tiễn đang súc thế thi triển Mạn Thiên Tiên Vũ chiêu thức, đột nhiên cảm nhận được thân ảnh Vũ Phàm xuất hiện ở sau lưng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, lập tức hủy chiêu lăn sang một bên mà né tránh.
Nhưng dù hắn có nhanh cỡ nào thì dưới kiếm pháp của Vũ Phàm vẫn là chậm.
Một kiếm nhanh như thiểm điện, một kiếm thuần thục như nước chảy mây trôi, Nhất Kích Kiếm Quang lưu lại ở hông của Dương Tiên một vết thương dài, nhuyễn giáp bị một kiếm này chém rách.
Phụt*
Dương Tiễn ho một búng máu kinh hãi nhìn tên mặt sẹo ở trước mặt, hắn tự hỏi bản thân, đây là thực lực của một tên sơn tặc ở bên ngoài ẩn cư chi địa sao, tại sao tên Kết Đan kỳ tối qua lại quá yếu so với tên này.
"Ha ... thì ra bọn chúng diễn kịch lừa ta ... được ... được ..."
Dương Tiên bây giờ bị nộ khí công tâm, không tiếc hết thảy thiêu đốt tinh huyết bản mệnh thúc đẩy tiềm lực bản thân, phút chốc chiến lực của hắn tăng một mảng lớn.
Hắn đạp liền hai ba cước lui về phía sau, tiễn trong tay hắn bay ra như mưa rào mùa hạ, nhanh vô cùng, hơn nữa, trăm tiễn như một thẳng hướng Vũ Phàm mà oanh tới.
Đứng trước cơn bão tiễn pháp đang ồ ạt đánh tới, Vũ Phàm không kinh không hoảng, hắn tế lên pháp bảo phòng ngự, đánh nó về phía trước, giảm uy lực của chiêu thức đối phương, sau lại dùng Thương Tùng Nghênh Khách đâm tới.
Vũ Phàm như xé toạc cơn bão tiễn pháp kia mà xông qua, thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, áp sát Dương Tiễn không buông.
Oành! Oành! Oành! ... Oành!
Thanh Liên ở đằng xa nhìn về phía hai người không khỏi có chút kinh ngạc, chiến lực của cả hai bọn họ đều vượt qua sức tưởng tượng của nàng, thậm chí mấy vị ca ca mà đế quốc nàng ca tụng là thiên tài, so với hai người trước mặt mà nói chẳng đáng là gì cả.
Vũ Phàm dùng Nhất Niệm kiếm đánh tan mọi chiêu thức của Dương Tiễn, càng lúc càng áp sát đối phương.
Đột nhiên Dương Tiễn cười gằn, hắn thả ra khí tức của lão tổ, hắn lạnh giọng nói:
- Ngươi rất mạnh, nhưng ta rất tiếc ... ha ha ....
Vũ Phàm cảm nhận được khí tức nguy hiểm, khuôn mặt cũng biến sắc vì uy áp của hư ảnh sau lưng Dương Tiễn, hắn vội vã thu chiêu, lui lại phía sau tìm cách chống đỡ.