Dương Tiễn lòng nóng như lửa đốt, hắn điên cuồng lùng sục khắp nơi trong Ma Thú Sơn Mạch cố gắng tìm tung tích của muội muội.
Hắn và muội muội bỏ trốn ra ngoài nên hoàn toàn không có cao thủ đi theo bảo hộ, bây giờ lại đụng phải đám sơn tặc như Vũ Phàm quả thật hắn không dám nói trước điều gì, bây giờ chỉ có thể hy vọng muội muội của mình bình an.
- Dương huynh, muội nghĩ nếu tên đó muốn bán muội muội của huynh đi, thì chắc hẳn sẽ đến Ẩn Nặc thành để đấu giá, chúng ta tìm kiếm dọc theo con đường này chắc chắn sẽ phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Dương Tiễn nghe vậy càng trở nên lo lắng hơn, hắn gật đầu đáp lời nàng.
- Được, chúng ta chia nhau truy tìm dọc theo lộ tuyến đó, đây là pháp bảo truyền tin, có phát hiện gì lập tức thông báo cho ta.
Hắn đã truyền tin về gia tộc ngay khi hồi phục linh khí, nhưng thời gian đi từ ẩn cư chi địa của Dương gia đến đây dù cho là dùng truyến tống trận của phải mất hai ngày mới đến nơi, còn nếu di chuyển bình thường, cao thủ Hóa Thần Kỳ cũng phải mất hơn mười ngày mười đêm di chuyển liên tục.
Án theo tính cách của phụ thân, Dương Tiễn tin rằng ngay khi ông ấy nhận được truyền tin của mình sẽ lập tức dùng truyền tống trận để đến đây giải cứu muội muội, nhưng chỉ e là đám trưởng lão bên dưới sẽ mượn chuyện này để kéo phụ thân hắn xuống.
Bởi vì cái giá phải trả cho một lần truyền tống xa như vậy không phải là nhỏ, hơn nữa, nếu không cẩn thận sẽ để lộ ra vị trí ẩn cư của cả Dương gia
...
Ở phía bên này, Dương Nguyệt Nga cố gắng hồi phục linh lực để truyền tin cho ca ca của mình nhưng cho đến bây giờ nàng không thể hồi phục một chút linh khí nào cả, hơn nữa, tên mặt sẹo ở sát bên rất nhạy bén, chỉ cần nàng có động tĩnh lạ là hắn đã nhìn nàng chằm chằm.
Cứ đi được một đoạn Nguyệt Nga lại lén thả một hạt châu trong trâm cài của mình xuống mặt đất, làm dấu cho ca ca nàng truy theo, đây đã là hạt châu cuối cùng rồi, nàng hy vọng ca ca của nàng sẽ truy theo hướng Ẩn Nặc Thành.
Đột nhiên một cái phi châm bay lơ lửng trước mặt nàng, làm nàng kinh hãi tột độ, nàng lắp bắp nói:
- Làm sao ... ngươi có thể ... ?
Vũ Phàm cười nhạt, vạn vật trong phạm vi của Chu Võng Thúc Phược đều do hắn kiểm soát.
Cái phi châm trước mặt nàng lúc này xiên đủ 49 viên ngọc châu trên trâm cài của nàng đã rải xuống suốt đoạn đường vừa nãy.
Nụ cười lạnh lẽo của Vũ Phàm đã dập tắt hoàn toàn hy vọng mỏng manh của nàng, khóe mắt của nàng có chút ướt, nàng không nghĩ rằng lần đầu trốn ra ngoài lại gặp phải thảm cảnh như thế này.
Đặc biệt là đối phương dường như rất thành thục những chuyện như thế này, nàng bây giờ đúng là thúc thủ vô sách với Vũ Phàm.
Mục Thanh Liên sau khi được Vũ Phàm giảng giải qua một lượt cũng hiểu được dụng ý của hắn với Nguyệt Nga.
Lúc nghe xong nàng gật đầu lia lịa, nàng có nghĩ cũng không nghĩ tới sự tình có thể phức tạp đến như vậy.
"Khương ca ca thật cẩn thận, quả nhiên nhũ mẫu nói không sai a!"
Thanh Liên nhìn thanh phi châm trước mặt, trong lòng không khỏi thán phục Vũ Phàm một hồi, rồi nàng nhìn về phía Nguyệt Nga với ánh mắt an ủi.
Nàng định lên tiếng nói gì đó, nhưng lại thôi, sợ rằng mình sẽ làm hỏng đại sự của Vũ Phàm.
Đội ngũ của Vũ Phàm đi rất gấp gáp, chỉ dừng nghỉ vào buổi đêm, cho nên tốc độ nhìn chung mà nói là vô cùng nhanh.
Nguyên Dao và Dương Tiễn vì lo lắng cho Nguyệt Nga cho nên chỉ dừng lại vào lúc nửa đêm để nghỉ ngơi, còn lại di chuyển liên tục từ lúc chớm sáng cho lúc tối mịt mới dừng lại.
Ở bên trong vách động, Dương Tiễn đấm mạnh lên vách đá, để lõm vào một hố sâu, hắn tức giận không thôi.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc tên khốn đó đã đi đường nào?"
Hắn và Nguyên Dao di chuyển liên tục hai ngày hai đêm vẫn chưa thấy tung tích của đám người Vũ Phàm đâu, cho nên trong lòng vô cùng cấp bách.
Nguyên Dao đột nhiên lên tiếng nói:
- Dương huynh, có khi nào chúng ta hiểu lầm hắn hay không?
Dương Tiễn nhíu mày, hắn trầm giọng hỏi lại:
- Nguyên Dao muội muội, lời này của muội là có ý gì?
Dương Tiễn thật ra cũng có chút nghi ngờ Nguyên Dao, hắn cho rằng có thể nàng, Vũ Phàm và ba tên tu sĩ đêm trước là cùng một bọn, dựng lên màn kịch này để bắt muội muội của hắn.
Xét cho cùng, mọi thứ vô cùng trùng hợp, hơn nữa, hắn còn cho rằng, Nguyên Dao là người sẽ chịu trách nhiệm dẫn hắn tách ra khỏi đám người kia.
Lời này của nàng, làm hắn càng thêm cẩn trọng.
Nguyên Dao chậm rãi nói:
- Nếu hắn quả thật có ý xấu, lúc đó đã ra tay hạ sát huynh rồi bắt cả muội đi mới đúng, nhưng mà hắn lại không làm vậy, muội nghĩ là hắn lo sợ Dương gia tộc nhân ra ngoài có cao thủ đi theo bảo vệ nên mới dùng Nguyệt Nga làm con tin để bảo mạng.
Dương Tiễn nghe xong cảm thấy cũng có lý, nhưng hắn vẫn chưa buông xuống nghi ngờ với Nguyên Dao, hắn nói:
- Nếu không phải vậy thì sao? Nhỡ đâu hắn cố ý làm như vậy để chúng ta buông lỏng cảnh giác, làm chậm đi tiến độ tìm kiếm Nguyệt Nga để hắn có thể an toàn đến nơi thì sao? Hơn nữa, nếu hắn thật sự nhận biết chúng ta là Dương gia, thì hắn không thể nào dám làm như vậy.
Ánh mắt của Dương Tiễn có chút lạnh lẽo nhìn Nguyên Dao, hắn không tin tưởng lời của nàng nói, nhưng cũng không phủ nhận nó.
Hơn nữa, án theo tình hình bây giờ, đã trôi qua hai ngày hai đêm mà trong tộc vẫn chưa có động tĩnh gì, thì hắn đã có thể khẳng định rằng, đám trưởng lão kia đã ngăn cản phụ thân hắn dùng truyền tống trận đến đây.
- Aaa ... tên khốn khiếp.
Hắn hét lớn, lần nữa đấm mạnh lên vách động, con mắt đỏ ngầu, hắn nhất định phải bắt được Vũ Phàm, tự tay chặt đầu Vũ Phàm xuống.
Nguyên Dao có chút sợ hãi nhìn về phía Dương Tiễn, trong lòng nàng có chút lo sợ tên họ Dương trước mặt sẽ giận cá chém thớt, nàng bất giác lùi lại một chút, trong lòng cũng nâng cao cảnh giác với Dương Tiễn.
Đi theo Dương Tiễn hai ngày hai đêm, nàng mới phát hiện ra người ra tay cứu mình đầu tiên chính là tên mặt sẹo đó chứ không phải là Dương Tiễn.
Một người như vậy chắc chắn không phải là kẻ xấu, chẳng qua giữa hắn và Nguyệt Nga có chút hiểu lầm nên mới xảy ra cớ sự như này.
Dương Tiễn lao vụt ra màn đêm đen tối, hắn điên cuồng phi hành trong Ma Thú Sơn Mạch, phần vì lo lắng cho muội muội, phần vì tức giận Nguyệt Nga nói đỡ cho tên mặt sẹo.
Đột nhiên ngọc bội ở hông của hắn phát ra ánh sáng lập lòe, đây là dấu hiệu cho thấy Nguyệt Nga đang ở gần đây.
Miếng ngọc bội này của hắn và nàng là một kiện pháp bảo tín hiệu, được phụ thân hắn nhờ luyện khí tông sư trong tộc luyện chế, phòng trường hợp khi hai người còn nhỏ mải chơi mà lạc nhau thì còn có cách để tìm nhau.
Không ngờ rằng bây giờ lại phát huy tác dụng.
Dương Tiễn mừng rỡ không thôi, bây giờ đã là nửa đêm, chỉ cần hắn theo bán kính một dặm này thu hẹp dần, thì có thể xác định được vị trí của Nguyệt Nga.
Hắn cười gằn, ánh mắt thập phần lạnh lẽo.
"Muội muội, ta đến đây, muội hãy kiên trì!"
Cây cung màu bàng bạc không biết tự lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng hắn.