Tên Kết Đan sơ kỳ sau một đêm chạy trối chết thì cũng dừng lại, hai con mắt của hắn đỏ quạch, đôi mắt long sòng sọc nhìn về phía hang động mà đám người Vũ Phàm trú ẩn đêm hôm qua.
- Con mẹ nó, đừng để lão tử gặp lại các ngươi.
Hắn đấm mạnh lên một gốc cổ thụ ở sát bên, làm gốc cổ thụ rung lên bần bật, lá cây rơi lả tả, thân cây bị hõm vào một lỗ to bằng nắm đấm của hắn.
Hai tên thuộc hạ tay chân của hắn trong một đêm toàn bộ bị người giết sạch, làm hắn căm phẫn không thôi.
Tuy bên ngoài thì hắn mạnh mồm như vậy nhưng trong lòng vẫn còn một chút kinh hãi, nhất là một tiễn cuối kia của Dương Tiễn làm hắn chấn động không thôi.
Cái hắc tháp pháp bảo đó là hắn cướp được từ một tu sĩ Kết Đan kỳ bị trọng thương, cấp bậc và phẩm giai không tệ, theo hắn phỏng đoán cũng phải Nhân giai tinh phẩm, là một kiện pháp bảo phòng ngự không tồi, vậy mà dưới một tiễn kia hoàn toàn bị chấn nát.
- Mẹ kiếp, lão thiên thật là bất công a!
Hắn ngửa mặt lên trời than thân trách phận, cũng là do lão thiên trêu ngươi hắn mới bước vào con đường tà đạo như thế này.
Kết Đan sơ kỳ đánh không lại Trúc Cơ hậu kỳ, nghe thật là nhục nhã, nhưng hắn có thể làm cái gì được cơ chứ, công pháp mà hắn tu luyện chỉ là cấp bậc Nhân giai tinh phẩm, làm sao có thể với đám con cháu đại gia tộc được.
Đột nhiên hắn nở một nụ cười tà dị, nếu hắn nhớ không lầm thì đêm qua khi hắn chạy được một đoạn thì bên trong hang động vẫn còn chiến đấu.
"Hẳn là còn có kẻ ngư ông đắc lợi!"
Tên này híp đôi mắt nhỏ của mình lại, trong đầu cấp tốc suy tính xem xem có nên quay lại chỗ đó hay không.
- Mẹ nó ...
Hắn tặc lưỡi từ bỏ suy nghĩ quay lại động phủ đêm hôm qua, quyết định tiếp tục tiến về phía trước, thăm dò mấy cái động phủ khác.
Tên Kết Đan kỳ phi hành liên tục trong ba canh giờ, mãi đến khi bắt gặp một cái động phủ ở xa xa trước mặt thì mới dừng lại.
Trước mặt hắn là một cái động nhỏ, từ ngoài nhìn vào trong hoàn toàn trống trơn không có gì cả.
"Thật chán!"
Hắn uể oải ngáp dài một cái, rồi chậm rãi phi hành về phía động phủ định dừng lại nghỉ chân một lát rồi mới tiếp tục hành trình tìm con mồi mới của mình.
Cả ba người Vũ Phàm, Thanh Liên và Nguyệt Nga đều nhận ra người đang tiến về phía hang động này là tên Kết Đan sơ kỳ tối hôm qua.
Trong lòng của Nguyệt Nga có chút căng thẳng, sợ Vũ Phàm bán đứt nàng cho hắn ta để đỡ phiền phức thì kết cục của nàng thật thê thảm.
Nàng hết nhìn Vũ Phàm rồi lại nhìn tên Kết Đan kỳ đang ung dung bay về phía cửa động mà lo lắng không thôi.
Đột nhiên Nguyệt Nga và Thanh Liên đều cảm thấy lạnh sống lưng, một cỗ sát ý kinh thiên từ người của Vũ Phàm nhanh chóng lấp đầy đại trận, làm cho hai người bọn họ hô hấp có chút không thông.
Lúc này Nguyệt Nga mới nhận ra rằng Vũ Phàm hoàn toàn không xem tên Kết Đan kỳ trước mặt là một mối làm ăn, thậm chí có thể nói là Vũ Phàm và y có thù bất cộng đái thiên vậy.
Tên Kết Đan kỳ hạ xuống hang động tùy tiện bày biện một số thứ đồ ra bên ngoài, rồi ngồi xuống bắt đầu tĩnh tọa, hắn ta không biết bày bố đại trận nên chỉ có thể bố trí phù lục để phòng thân mà thôi.
Đôi mắt hiền hòa khờ khạo của Vũ Phàm lúc hóa trang đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt của hắn bây giờ nhìn như một con mãnh hổ đang rình rập con mồi của mình vậy.
Nguyệt Nga nhìn thấy khí tức của Vũ Phàm biến đổi nghiêng trời lệch đất trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nàng đã từng thấy cái khí thế này ở đâu đó rồi mà nhất thời nàng không thể nào nghĩ ra.
Một cái bình sứ bay thẳng từ trong huyễn trận bay về phía của tên Kết Đan sơ kỳ, hắn theo phản xạ tự nhiên vung kiếm chém đôi cái bình ngọc.
Độc vụ bên trong nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, vây hắn vào bên trong, hắn vội bế khí hét lớn:
- Khốn nạn? Dám dùng độc đánh lén ta?
Hắn lấy vội một viên đan dược nhét vào trong miệng, không biết là đan dược gì, nhưng nuốt xong sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
Tên Kết Đan sơ kỳ trong lòng kinh hãi không thôi, độc vụ này là cái gì mà Bách Độc Giải Dược không hề có tác dụng.
Hành tẩu trong giới hắc đạo gần chục năm, mấy trò vặt vãnh này hắn cũng biết, nên đương nhiên sẽ có thủ sẵn giải dược, nhưng loại hắn có thể mua nổi chỉ có Bách Độc Giải Dược này mà thôi, nhưng nó cũng không loại tầm thường, như loại Tản Khí Tán mà ngày hôm qua Vũ Phàm sử dụng, mai đan dược này vẫn có thể giải được, tuy có chút chậm mà thôi.
Nhưng độc vụ trong bình ngọc này lại là một đẳng cấp hoàn toàn khác, nó được tinh luyện từ huyết dịch mang độc tố của Vũ Phàm phối với nhiều loại độc vật khác, cho nên đây là thứ không phải Bách Độc Giải Dược có thể chống đỡ được.
Bởi vì Vũ Phàm đã hạ quyết tâm phải giết được hắn nên mới sử dụng loại độc vụ này.
Tên Kết Đan kỳ biết mình không thể dây dưa, nhân lúc chân khí chưa hoàn toàn bị phong bế lập tức xoay người bỏ chạy.
Hắn hét lớn:
- Đạo hữu, ban ngày ban mặt hạ độc giết người, ngươi có quá đê tiện hay không?
Cả sâm lâm chỉ một mảnh tĩnh mịch, không có ai đáp lại lời hắn, chỉ nghe tiếng phi châm bay trong gió, tạo thành những tiếng rít rợn người.
Choang ... choang
Tên Kết Đan sơ kỳ huy pháp bảo đánh loạn, chống đỡ tám cái phi châm đang điên cuồng vây hắn từ bốn phương tám hướng.
"Mẹ kiếp! ... đúng là xui xẻo!"
Hắn vừa chống đỡ phi châm vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh tìm kiếm người tấn công hắn, nhưng càng lúc hắn càng sợ hãi, trong phạm vi một trăm trượng của thần thức, hắn không phát hiện ra một ai cả.
Tên Kết Đan kỳ chạy trối chết vừa chạy vừa hét lớn:
- Ta là đệ tử của Thương Huyền tông, ngươi dám giết ta, tông môn sẽ không tha cho ngươi!
Nói rồi hắn giơ lên cái mộc bài giả danh đệ tử Thương Huyền tông lên hòng đe dọa Vũ Phàm.
Nhưng vẫn như cũ không ai đáp lời hắn, tên Kết Đan sơ kỳ càng lo sợ, chân khí của hắn đã cạn đến nơi rồi.
Hắn bay thêm được một đoạn nữa thì chân khí cạn kiệt, ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng vô cùng chật vật, hắn vội bò dậy, cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Xoạt*
Ám Hồn Kiếm bay nhanh như thiểm điệm, một kiếm đâm xuyên yết hầu của đối phương, làm y chết tức tưởi, cả thân hình ngã kềnh ra mặt đất, bụi bặm bay mù mịt.
Mặt đất một mảnh đỏ tươi.
Vũ Phàm xưa nay vẫn là như vậy, giết người vô cùng gọn gàng, hắn đến chỗ của đối phương, lấy những thứ cần thiết rồi hủy thi diệt tích, tránh rắc rối sau này.
Cả quá trình này chỉ mất có mấy phút thời gian, vô cùng chóng vánh.
Thấy Vũ Phàm quay lại, Nguyệt Nga lắp bắp hỏi:
- Huynh ... huynh đã giết hắn?
Vũ Phàm cười lạnh, nụ cười của hắn làm nàng sợ hãi lui về sau mấy bước, hắn lạnh nhạt nói:
- Đã giết!
Nguyệt Nga ngã phịch xuống đất, nàng sợ hãi không thôi, đứng trước mặt nàng là một kẻ giết người không chớp mắt, một tên bắt cóc buôn người thành tinh rồi a!
Nàng khóc lớn thành tiếng.
- Hu hu ... đại ca ... huynh đừng bán ta, chỉ cần huynh đưa ta về nhà, gia tộc ta sẽ trọng thưởng cho huynh hậu hĩnh, cả đời không phải làm sơn tặc nữa a .... hu hu ...
Vũ Phàm suýt chút nữa là phì cười, cái thiếu nữ này sao lại nhát gan như vậy chứ.