Chương 155: Bắt cóc buôn người

Sau một hồi hoảng loạn, Dương Nguyệt Nga nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng lên tiếng đe dọa Vũ Phàm:

- Ta là tam tiểu thư của Dương gia cổ tộc, ngươi còn không thả ta ra, cao thủ của Dương gia sẽ chém ngươi thành nghìn mảnh.

Ngữ khí của nàng trở nên bình tĩnh lạ thường, tông giọng vô cùng tự tin, nàng muốn mượn khí thế của Dương gia chèn ép hắn.

Vũ Phàm đã chạy cả một đoạn đường dài nhưng không hề phát hiện ra khí tức của vị cao thủ nào cả, nên hắn cho rằng Dương Nguyệt Nga chỉ đang hù dọa hắn mà thôi.

Hơn nữa, nếu quả thật có cao thủ đi theo bảo hộ hai người bọn họ, không thể có khả năng vị cao thủ này lại không phát giác ra Tản Khí Tán mà Vũ Phàm bố trí ở trong hang động được.

Thậm chí, khi hắn vừa động đến nàng, chắc chắn vị cao thủ này phải hiện thân đe dọa hắn mới phải.

Vũ Phàm giả mù sa mưa, hắn giễu cợt nói:

- Dương gia là hạng gia tộc gì? Ta chưa từng nghe qua!

Dương Nguyệt Nga tức đến độ đỏ cả mang tai, nàng giận dữ nói:

- Ngươi ... ngươi ... Dương gia chúng ta so với thượng tông không thua kém bao nhiêu, ngươi lại dám nói không biết?

Vũ Phàm cười lớn một tràng, hắn quay sang hỏi Thanh Liên.

- Muội muội, muội đã nghe qua Dương gia cổ tộc bao giờ chưa?

Thanh Liên cũng lém lỉnh đáp lời hắn:

- Dương gia? Muội chưa từng nghe qua a!

Nguyệt Nga thiếu chút nữa là tức đến độ thổ huyết, nàng thật sự bất lực với hai kẻ ngu ngốc này, chẳng lẽ bọn họ thật sự không biết đến sự tồn tại của Dương gia cổ tộc.

Mà nàng nghĩ lại cũng thấy đúng, trừ phi là đệ tử hoặc con cháu của các đại thế lực may ra mới biết đến Dương gia cổ tộc, bởi vì gia tộc của nàng đã lui về ở ẩn biết bao nhiêu thế hệ, đến bây giờ người biết đến cổ tộc cũng không còn bao nhiêu.

Dương Nguyệt Nga vẫn cố đe dọa Vũ Phàm:

- Hừ, ngươi không thả ta ra, một khi lão nhũ mẫu đuổi tới, chính là lúc chết của ngươi.

Vũ Phàm thấy nàng đanh đá, mở miệng là đòi giết hắn, nên hắn có chút bực mình, lấy tay đánh mạnh lên cái mông cong của nàng.

Bành!

Bàn tay hắn vỗ lên cái mông căng tròn của nàng, hình như có chút quá lực, nên lưu lại cả năm ngón tay ở trên đó, mông nàng bị đánh một cái đến rung rinh một hồi mới dừng lại.

Nàng vừa đau vừa xấu hổ, nước mắt lưng tròng hét lớn:

- Dâm tặc, ngươi còn dám đánh mông ta, ta nói lão nhũ mẫu thiến ngươi! Băm ngươi thành từng mảnh, quăng cho chó ăn a!

Vũ Phàm nghe nàng nói vậy, lại đánh thêm mấy cái nữa, đánh đến khi nàng im lặng, tủi thân khóc thút thít hắn mới ngừng tay.

Cái mông của nàng đỏ tấy.

Nàng nghĩ lại chuyện lúc nãy mình thay đồ bị hắn nhìn thấy, lại bị hắn vỗ mông càng thêm xấu hổ, nàng tức giận, cắn lên hông của hắn một cái thật mạnh.

Nàng dùng hết khí lực chỉ thấy bản thân mình ê răng ra, còn lại, chẳng lưu lại được một vết tích gì trên người hắn.

- Ngươi ... ngươi ...

Nguyệt Nga thật sự bị hắn chọc tức đến nghẹn họng trân trân, hắn vậy mà dùng chân khí hộ thể, làm răng nàng ê nhức không thôi.

Vũ Phàm thấy nàng ăn trái đắng, đột nhiên khoái chí cười lớn một tràng, ai bảo nàng hung dữ với hắn làm gì.

Mặc dù hắn có sai, nhưng nàng lại độc miệng như vậy, nên hắn mới trừng trị nàng một chút.

- Ngươi ... ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Vũ Phàm lạnh lùng nói:

- Ẩn Nặc Thành!

Nàng bây giờ là tấm bùa hộ mạng của hắn, hắn làm sao để nàng rời khỏi hắn được chứ.

Ngộ nhỡ vị cao thủ kia luôn giữ khoảng cách với hắn, không để cho hắn phát hiện được hành tung của y, nhân lúc Vũ Phàm lơi lỏng thả nàng ra, lập tức ra tay hạ sát, đúng là thiệt thòi vô cùng.

Nghĩ vậy, nên Vũ Phàm quyết định vác nàng theo chạy đến Ẩn Nặc Thành, ở đó có sư phụ của hắn, hắn cũng không sợ bị người Dương gia ra tay ám toán nữa.

Ngược lại, Nguyệt Nga khi nghe đến ba chữ Ẩn Nặc Thành chân tay nàng liền run lẩy bẩy, chỗ đó không phải là chỗ của bọn tội nhân tu chân giới thường xuyên tụ tập hay sao.

Nàng còn nghe nói, ở đó còn có chợ nô lệ lô đỉnh cực kỳ nổi tiếng Thiên Huyền Đại Lục, nghĩ đến đây mặt mày nàng liền tái mét, chẳng lẽ tên này muốn bán nàng để đổi lấy linh thạch.

Càng nghĩ nàng càng sợ, đến độ cả người run lên, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đầu như nàng, vẫn còn rất nhỏ a.

Người nàng rung lên từng hồi trên vai của Vũ Phàm, đôi nhũ phong của nàng nãy giờ cứ ma sát trên lưng của hắn, làm hắn cũng có chút khó chịu.

Đột nhiên Nguyệt Nga lên tiếng nỉ non nói với Vũ Phàm:

- Đại ca, ta sai rồi, huynh có thể không bán ta đi được không?

Lời này của nàng, đã tự tố giác nàng với hắn, Vũ Phàm cười lạnh, hắn mượn thế uy hiếp nàng:

- Tiểu muội muội, ngươi nói xem, ngươi đáng giá bao nhiêu a?

Nguyệt Nga nghe Vũ Phàm nói vậy, sợ hãi vùng vẫy không ngừng trên vai của Vũ Phàm, nàng liên tục đánh mạnh lên lưng hắn:

- Dâm tặc mau thả ta ra, hu hu ...

Thanh Liên cười híp cả mắt, nhưng nàng không nỡ để cho Nguyệt Nga sợ hãi như vậy, liền nói:

- Khương ca ca, huynh đừng ăn hiếp tỷ ấy nữa!

Vũ Phàm cười lớn, hắn nói:

- Ta sẽ bán nàng đi thật mà!

Nghe xong câu này, Nguyệt Nga trong lòng hoảng sợ cực độ, trống ngực đánh thình thịch, nàng bất tri bất giác khóc lớn:

- Đại ca, ta sai rồi, ta sai rồi, ... hu hu ...

"Nữ nhân khóc thật là đinh tai nhức óc a!"

Vũ Phàm nghĩ nghĩ, cũng may có lệnh kỳ tỏa âm bay ở bên cạnh, nếu không nãy giờ đã tiếng của nàng đã hấp dẫn biết bao yêu thú và kẻ có dã tâm đến chỗ này rồi a!

Sau một hồi dạy dỗ và đe dọa, Nguyệt Nga cũng đã trở nên yên tĩnh hơn, nàng bây giờ nghe theo lời Vũ Phàm răm rắp, một câu cũng không dám cãi.

- Đại ca, ta hứa sẽ ngoan, người đừng bán ta đi nhé!

Vũ Phàm nhịn cười, giả bộ mặt lạnh nói với nàng:

- Chỉ cần ngươi dám trái lời ta nửa ý, ta liền bán ngươi cho ma tộc!

Nguyệt Nga gật cái đầu nhỏ lia lịa, nàng nhu thuận ngồi ở một bên trong hang động.

Đột nhiên Vũ Phàm đi đến chỗ của nàng, hắn nói:

- Há miệng ra!

Nguyệt Nga ngờ ngệch làm theo lời hắn, nàng vừa há cái miệng nhỏ như quả anh đào ra, thì một viên Tản Khí Tán lọt thỏm vào cuống họng của nàng.

Vũ Phàm lấy tay bịt miệng của nàng lại, thao tác rất thành thục, hắn nói:

- Nuốt xuống!

Nguyệt Nga nước mắt chảy dài, nuốt xuống viên độc đan.

Nàng vừa cảm nhận lại được một chút chân khí, liền bị hắn hạ độc tiếp, thời gian vô cùng chuẩn xác.

Mãi một lúc sau Vũ Phàm mới buông tay, hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, hỏi nàng mấy câu vẩn vơ để nàng trả lời, hòng xác định nàng đã nuốt xuống đan dược, hắn mới dời sự chú ý ra chỗ khác.

Ở cùng một độ tuổi nên Thanh Liên cũng thấy thương cho Nguyệt Nga, nàng đến gần chỗ của Nguyệt Nga, an ủi nàng ấy.

- Tỷ đừng sợ, ca ca là người tốt!

Nguyệt Nga bất lực nhìn Thanh Liên, có phải tiểu cô nương này bị hắn làm cho u mê rồi hay không, một tên dâm tặc, bắt cóc buôn người làm sao lại là người tốt được cơ chứ.

- Tiểu muội muội, ngươi cho ta giải dược được không?

Thanh Liên lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nàng nói:

- Không được, ca ca dặn ta phải trông chừng tỷ thật cẩn thận!

Nguyệt Nga thật tức đến phát điên mất, đâu ra một tiểu muội muội nghe lời ca ca của mình đến vậy chứ, hai huynh muội này không phải là một người đấm một người xoa chứ.

"Ca ca mau đến cứu ta!"

Dương Nguyệt Nga kêu thảm trong lòng.