Chương 154: Bại lộ hành tung

Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, cả không gian dần dần chìm vào bóng tối.

Tiếng lá cây xào xạc trong gió kết hợp với tiếng dã thú kêu lên từng hồi ở bên ngoài làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Nam tử nhà họ Dương rốt cuộc cũng dựng xong huyễn trận, bây giờ Vũ Phàm cũng không cách nào quan sát được bọn họ nữa, trước mặt hắn bây giờ nhìn như một khoảng trống trơ trọi, đây là huyễn cảnh do đại trận tạo thành.

Xác định không có gì bất thường, Vũ Phàm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng may Dương gia cao thủ không phát hiện ra động tĩnh ở bên này nên cũng bớt cho hắn không ít phiền toái không cần thiết.

Mãi đến nửa đêm, mưa mới chịu ngừng lại, mây đen cũng tan dần để lộ ra vầng trăng sáng lẻ loi ở trên bầu trời.

Đột nhiên từ xa vọng lại tiếng vũ kỹ xé tan màn đêm yên tĩnh.

Tiếng chiến đấu càng lúc càng lớn dần, hình như có một nhóm người đuổi giết nhau đang chạy về hướng này.

- Ngươi chạy không thoát đâu, đừng phí công vô ích.

Ba nam tử đang dồn một thiếu nữ vào trong huyệt động, trông bọn chúng có vẻ rất khoái hoạt với chuyện này, tên đi bên phải liên tục liếm mép thèm thuồng nhìn cặp mông của thiếu nữ đang chạy trốn đằng trước.

Toàn thân thiếu nữ đạo bào rách tả tơi, vết thương rướm máu khắp người, trên miệng vẫn còn vệt máu đọng lại, đôi mắt của nàng hoảng sợ đến cực điểm.

Bị ba tên khóa lại đường chạy, nàng chỉ có một chỗ để chạy tiếp, chính là cái hang động ở trước mặt này, nhưng nếu nàng chạy vào đây, chính là tự mình chặt đứt đường lui của mình mà mục đích của bọn chúng chính là muốn như vậy.

Nhưng mà nàng không có cơ hội đột phá vòng vây, hết cách nàng chỉ còn nước chạy vào hang động, hy vọng có thể kéo dài thời gian để đồng môn đến ứng cứu.

Nàng cắn chặt đôi môi mọng nước, khóe mắt có chút ướt át, tăng tốc chạy về phía hang động, lại lấy ra phi châm, đính Lôi Phù và Hỏa Phù lên cửa động, hy vọng có thể lấp động chặn lại thế truy sát của bọn chúng.

Nếu bây giờ nàng rơi vào tay ba tên đốn mạt này chỉ có một kết cục duy nhất đó chính là bị làm nhục, và sau đó là bị sát hại, thậm chí có thể bị bọn chúng nô dịch làm lô đỉnh.

Đây là kết cục thảm khốc cỡ nào cho một mỹ nhân như nàng chứ.

Năm cái chủy thủ nhanh chóng chấn nát Hỏa Phù và Lôi Phù của nàng, thao tác vô cùng thuần thục, dường như đã làm ra loại chuyện này không ít lần, tên bên phải cười lớn nói:

- Mỹ nhân, ngươi muốn lấp cửa động ư? Nằm mơ, để đại gia ta lấp chỗ trống trải bên dưới của ngươi haha ...

- Ha ha ...

Hai tên còn lại phá lên cười khoái trá.

Đồng tử của Vũ Phàm trở nên lạnh lẽo dị thường, nhiệt độ bên trong đại trận nhanh chóng giảm sút bởi sát khí tỏa ra từ người hắn.

Ngày trước, biểu muội hắn bị người ta làm nhục đến chết cho nên Vũ Phàm rất căm ghét loại người không bằng cầm thú như bọn chúng.

Hắn không thể không ra tay.

Vũ Phàm yên lặng quan sát bọn chúng, trong ba tên này chỉ có một tên là Kết Đan sơ kỳ, hai tên còn lại một tên Trúc Cơ trung kỳ và Trúc Cơ sơ kỳ.

Muốn thắng trận này, hắn phải giết hai tên Trúc Cơ kỳ trước, sau đó mới giết tên Kết Đan sơ kỳ sau, hy vọng là huynh muội Dương gia sẽ phụ hắn một tay.

Nữ tử lao vào trong hang động với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, nàng chính thức đã bước vào đường cùng, hai tay nàng nắm chặt kiếm, chỉa vào ba tên kia.

- Các ngươi dám bước qua đây, ta ... ta sẽ tự bạo ...

- Hô, xem cô ta nói kìa? Nào tự bạo cho ta xem ha ha ...

Dương Tiễn còn chưa kịp bắn mũi tên trong tay, một cái phi kiếm không biết từ đâu tới đâm xuyên yết hầu của tên Trúc Cơ sơ kỳ, làm hắn ngã oạch ra đất, chết tức tưởi, hai tên còn lại vô cùng sợ hãi, liên tục nhìn ngó xung quanh.

- Là ai?

- Mau ra đây!

Vũ Phàm cười khẩy, hắn ở bên trong đại trận, dùng tinh thần lực và chân khí điều động phi châm và Ám Hồn Kiếm vây bọn chúng lại.

- Khốn kiếp, ngươi mau ra đây cho ta!

Thiếu nữ thấy mình được cứu, trong lòng cũng đỡ hoảng hốt hơn một chút, nàng xuất phù lục ném về phía bọn chúng.

Dương Tiễn ánh mắt như chim ưng, hắn chờ ngay lúc tên Trúc Cơ trung kỳ loay hoay chống đỡ phi châm và phù lục thì bắn một ám tiễn về phía hắn.

"Bạo Liệt Tiễn"

Oành! Ầm!

Tên Trúc Cơ trung kỳ này không cách nào chống đỡ được một chiêu này của Dương Tiễn, ở khoảng cách này mà trúng chiêu của hắn, chỉ có một chữ chết.

Cái đầu của tên này bị một tiễn vừa rồi chấn nát.

Tên Kết Đan sơ kỳ thấy đồng đội lần lượt ngã xuống thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Dương Tiễn lúc này đã hiện thân, hắn kéo căng dây cung, rồi nhẹ nhàng buông tay.

"Xuyên Tâm Tích"

Một vệt sáng chợt lóe lên trong màn đêm tăm tối, thẳng yết hầu của tên Kết Đan sơ kỳ mà lao tới.

Oành!

Tên Kết Đan sơ kỳ ném ra một cái pháp bảo hình tháp chặn lại một tiễn này của Dương Tiễn, thành công trốn thoát.

Dương Tiễn cũng không có truy theo đối phương, nói với thiếu nữ áo trắng.

- Cô nương cô không sao chứ?

Thiếu nữ còn chưa kịp trả lời hắn, thì Dương Nguyệt Nga đã tức giận hét lớn:

- Dâm tặc mau ra đây.

Nàng liên tục dùng phù lục ném về phía đại trận của Vũ Phàm.

Hỏa phù và Lôi phù liên tục oanh kích vào bức tường trước mặt ba người Dương Tiễn, đại trận bị uy lực của Hỏa phù và Lôi phù chấn động, để lộ ra từng đạo quang mang nhàn nhạt.

Lúc này Dương Tiễn mới hiểu ra mọi chuyện, hắn hét thảm:

- Đạo hữu, ngươi ... ngươi dám nhìn lén muội muội của ta!

Ban đầu hắn còn thấy cảm kích vì tấm lòng nghĩa hiệp của Vũ Phàm, nhưng bây giờ hắn mới chợt nhận ra, mình vừa cảm kích một tên dâm tặc mới nhìn trộm muội muội thay y phục.

Thiếu nữ áo trắng ngơ ngác nhìn về phía bức tường bị oanh kích, nàng không hiểu tại sao hai người bọn họ lại tức giận như vậy.

Vũ Phàm cười khổ, đúng là làm ơn mắc oán a!

Gió lùa từng đợt mát rượi vào hang động, cuốn theo Tản Khí Tán vào cùng, ba người Dương Tiễn, Dương Nguyệt Nga và Nguyên Dao dần dần cạn kiệt chân khí.

Lúc này Nguyên Dao mới hét lớn:

- Mau bế khí, có độc!

Nhưng nàng có nói gì đi nữa thì cũng vô ích, ba người bọn họ đã bị Tản Khí Tán xâm nhập vào trong nội thể, bây giờ đan điền lại cạn kiệt vô pháp chống đỡ.

Lúc này một thiếu niên mặt sẹo mới bước từ trong đại trận đi ra, bên cạnh hắn là một tiểu cô nương có vết bớt trên mặt.

Vũ Phàm cười gượng nói:

- Cô nương, tất cả là hiểu lầm a! Ta ... ta chưa thấy gì cả!

- Nói xạo, ngươi nói xạo! Làm sao ta tin được ngươi, ... ngươi còn dám hạ độc ba người bọn ta?

Dương Nguyệt Nga tức giận hét lớn, bộ ngực nàng vì tức giận mà phập phồng không thôi.

Dương Tiễn lo lắng nhìn Vũ Phàm một cách cẩn trọng, bây giờ chỉ cần Vũ Phàm hạ độc thủ ba người bọn sẽ phải táng mạng ở đây, lần này hắn và muội muội trốn ra ngoài dạo chơi, nên không có người theo bảo vệ, bây giờ chính là ngàn cân treo sợi tóc.

Vũ Phàm đột nhiên lao đến chỗ Dương Nguyệt Nga, người đứng gần chỗ hắn nhất, hắn bế xốc nàng lên vai rồi nhanh chóng tế lên phi kiếm rời đi.

Hắn chính là đang bắt cóc, mà nói đúng hơn là lấy nàng làm con tin để uy hiếp vị tiền bối của Dương gia đang ẩn nấp trong bóng tối kia.

Thanh Liên mờ mịt nhìn Vũ Phàm, rồi cũng tế lên phi kiếm chạy trối chết theo hắn.

Dương Nguyệt Nga tức giận liên tục dùng tay đánh lên lưng của Vũ Phàm, nàng hét lớn:

- Mau thả ta xuống, mau thả ta xuống, ....

Nàng bất lực cắn lên cái mông của hắn một cái thật mạnh.

Vũ Phàm bị cắn đau, tức giận, lấy tay vỗ mạnh lên cái mông của nàng.

Bành!

- Ngươi còn giãy nữa, ta quăng ngươi cho sói ăn!

Dương Nguyệt Nga đột nhiên sợ sệt, bây giờ nàng mới nhận ra mạng của mình đang ở trong tay hắn.

Dương Tiễn ở phía sau dùng hết lực bình sinh chạy theo Vũ Phàm, nhưng càng lúc càng bị bỏ lại ở phía sau.