Chương 153: Dương gia cổ tộc

Ba ngày sau.

Lão thiên chia tay mùa hạ bằng một cơn mưa giông dữ dội, sấm đánh sáng cả bầu trời âm u, từng đạo lôi điện như những con rắn oằn mình trong tầng mây.

Nước mưa chảy xiết thành từng dòng cuốn theo đất đá chảy từ trên đỉnh đồi chảy xuống dưới, càng về gần chân núi, dòng nước càng lớn, càng chảy nhanh.

Ầm!

Một cái cây cổ thụ không chịu nổi gió lớn bật gốc ầm ầm đổ ngang, làm cho đất đá và nước mưa bắn tung tóe ra xung quanh.

Ư ... ư ... ư ...

Một con chó nhỏ run run chạy dưới mưa, nó còn chưa biết sủa chỉ có thể rên ư ử để tìm bầy, nó đã bị lạc đàn.

Nó đạp trúng chỗ đất lở, ngã lăn cù cù trên mặt đất.

- Ca, tội nghiệp nó quá!

Thanh Liên từ xa chạy vội lại chỗ chú chó nhỏ, lấy khăn lụa chùm lại thân hình bé nhỏ của nó rồi bế xốc lên tay, nàng nựng nó:

- Cún ngoan, đừng sợ đã có tỷ tỷ và ca ca ở đây!

Vũ Phàm liếc mắt nhìn con cún đen một cái, cả thân nó đen tuyền, chỉ có một đốm trẳng ở đỉnh đầu, rồi hắn lại nhìn đoạn đường phía trước, có lẽ bọn họ phải tạm dừng chân để nghỉ qua đêm nay.

- Chúng ta tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi một trước đã.

- Ân! Muội mang nó theo nhé?

- Ừm!

Vũ Phàm cầm ô che cho Thanh Liên, rồi hai người sóng bước đi về phía một cái hang động nhỏ ở cách đó không xa.

Cái ô trong tay hắn là một kiện pháp khí thông dụng thường thấy ở các đại gia tộc, ngoài chức năng tị thủy ra nó còn có thể dùng như một pháp bảo phòng ngự.

Chính vì vậy mà khi Vũ Phàm và Thanh Liên đứng dưới tán ô này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn mưa lớn này.

Ba ngày trước, thời tiết vẫn rất dễ chịu, không hiểu sao trời lại trút cơn mưa lớn như thế này.

Đi vào hang động, Vũ Phàm lùi sâu vào trong hang rồi mới bố trí đại trận ở đây, để lại phần lớn khoảng trống ở phía trước.

Hắn dùng huyễn thuật để che giấu đi khu vực của hai người bọn họ lại, nếu không phải trận pháp sư rất khó lòng phân biệt được điểm khác thường ở đây, người khác có tiến vào cái hang này cũng chỉ thấy một cái hang động trống trải mà thôi.

Sau khi phụ Vũ Phàm bố trí đại trận ở đây xong xuôi, Thanh Liên mới lên tiếng hỏi hắn:

- Ca, nhũ mẫu sẽ đuổi kịp chúng ta chứ?

Vũ Phàm nhẹ gật đầu đáp lời nàng, rồi hắn lại quay sang lụi cụi nhóm lửa, chuẩn bị nướng thịt nhâm nhi với hớp rượu chờ cơn mưa tạnh.

Vù ... vù ...

Gió thổi càng lúc càng mạnh, mưa vẫn như thác chảy.

Vũ Phàm nhìn ra ngoài cửa hang rồi chủ động bỏ đi lớp chân khí hộ thể, tự mình cảm nhận cái lạnh của cơn mưa và hơi ấm bập bùng từ bếp lửa.

Vũ Phàm thấy khoan khoái kỳ lạ, đã lâu rồi hắn không có trải nghiệm như thế này.

Đột nhiên Thanh Liên nở một nụ cười tinh nghịch, lớp chân khí hộ thể trên cơ thể nàng cũng đã biến mất từ lúc nào không hay, cơn lạnh ập đến làm nàng rùng mình một hồi, miệng run run nói với Vũ Phàm.

- Ca, ... lạnh ... thật!

Thanh Liên vốn là công chúa của một đế quốc chưa từng được trải nghiệm cảm giác trú mưa như thế này bao giờ cả, cho nên nàng mới nghĩ ra ý này, muốn thử cảm giác ở bên trong sâm lâm trú mưa.

Vũ Phàm kéo nàng ngồi xích lại đống lửa, sức nóng của ngọn lửa và cơn gió ngoài kia làm nàng cảm thấy vừa ấm ấm vừa lạnh lạnh.

Thanh Liên sớm đã cười ngoác đến mang tai, nàng không hiểu sao lại cực kỳ thích cái cảm giác dân dã phàm tục như thế này.

- Oa, Khương ca ca, thích thật ... hì hì ...

Nàng xoa xoa hai cái bàn tay nhỏ nhắn của mình, rồi hơ hơ trước đống lửa, lâu lâu áp lên cái má của nàng một cái.

Đột nhiên nàng sưởi cho bàn tay mình ấm lên rồi áp vào má của Vũ Phàm, làm hắn có chút giật mình, tiểu la lỵ thấy vậy, nhìn hắn mỉm cười vui vẻ.

Nghịch một lúc lâu, Thanh Liên nghiêng cái đầu nhỏ áp lên bả vai của Vũ Phàm, nàng ôm chặt cánh tay của hắn cứ như thể sợ hắn đi mất vậy.

Vũ Phàm xoa cái đầu nhỏ của nàng, rồi tiện tay lật miếng thịt nướng cho đều.

Mỡ của miếng thịt rơi xuống than hồng bên dưới kêu lên từng tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra điếc cả mũi, ngay cả con cún đang nằm ở một bên cũng phải ngóc cái đầu dậy, ngoe nguẩy cái đuôi chạy qua chạy lại trước bếp lửa.

Thịt vừa chín tới thì có người tiếp cận hang động nơi Vũ Phàm và Thanh Liên đang trú mưa.

Hai người bọn họ một nam, một nữ, vừa tiến vào bên trong vội vàng lấy tay bịt mũi lại.

Nữ nhân đeo khăn che mặt nói với nam tử bên cạnh:

- Ca ca, hôi quá! Chỗ này cứ như thể là nơi đại tiện của lũ yêu thú vậy!

Nam tử ở bên cạnh nàng cũng không thể nào chịu nổi cái mùi này, cũng phải bế khí mà chống đỡ, hắn tặc lưỡi, nhưng bây giờ không ở đây thì hắn cũng không biết phải đi đâu.

- Thôi chúng ta chịu khó dọn dẹp một chút vậy, rồi lại bày một cái trận pháp nhỏ ở góc kia, là có thể che được cái mùi khó chịu này rồi.

Cái mùi khó chịu này chính là do Vũ Phàm bày ra, hòng để xua đuổi yêu thú lẫn tu sĩ có ý định tiếp cận đây, nhìn hai người trước mặt, có lẽ là bọn họ đã không còn chỗ nào khác để trú mưa mới phải cố gắng chống chịu cái mùi này.

Đôi mắt của Vũ Phàm trở nên sắc bén cực độ, hắn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cả hai, đề phòng bọn họ tiếp cận đến khu vực của hai người bọn họ.

Qua một khắc thời gian, nam tử cũng đã dọn dẹp xong một lượt cái động nhỏ này, lại bố trí một cái bình phong cho nử tử kia thay y phục.

Nử tử đeo vải lụa tiến ra phía sau bình phong, bắt đầu tháo xiêm y của mình xuống.

Nhưng nàng không biết là trước mặt nàng chính là hai người Vũ Phàm và Thanh Liên.

Đáng lẽ Vũ Phàm sẽ xoay người qua chỗ khác, nhưng hắn không biết có phải đối phương cố ý làm như vậy để hắn lơ là hay không, cho nên hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, thẳng cho đến khi nàng bắt đầu tháo lớp áo yếm bên trong ra hắn mới an tâm xoay người nhìn qua chỗ khác.

Nhưng mà nói gì thì nói, động tĩnh ở bên trong phạm vi một trăm hai mươi trượng của Chu Võng Phúc Thược đều nằm dưới quyền kiểm soát của hắn, dù hắn không tận mắt nhìn thấy hành động của nàng, nhưng hắn vẫn nhận thức được nàng đang làm cái gì.

Thanh Liên bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Ca, ca hư quá, ta sẽ méc tẩu tẩu!

Vũ Phàm quay ra xoa cái đầu nhỏ của nàng nhưng không ngờ nữ tử đó lại đi qua hướng này, thành ra vô tình hắn lại nhìn thấy hết thân thể của nàng.

Vũ Phàm khục khục ho hai tiếng xấu hổ, vội xoay người lại.

Phải nói là thân hình của nàng vô cùng kiều diễm, eo thon, vóc người nhỏ nhắn, mà đặc biệt là đôi kiều phong kia phải nói là họa nước ương dân a!

Đôi bồng đảo với hai trái sơ ri đỏ cứ ám ảnh trong đầu hắn, làm hắn đỏ mặt không thôi, đột nhiên hắn nhớ đến hình như trên ngực trái của nàng có một hình xăm con bướm, cái họa tiết này có chút quen quen nhưng mà Vũ Phàm vẫn chưa nhớ ra là nó đại biểu cho cái gì.

Đột nhiên hắn nhíu mày, "Dương gia cổ tộc?", theo như ký ức của Vũ Phàm thì Dương gia là một gia tộc xạ thủ nổi tiếng từ thời bàn cổ khai hoang, nghe nói lão tổ của bọn họ có thể một tiễn bắn nát vảy thần long.

Cái hình xăm này nói chính xác ra là một loại cổ thuật dùng để xác nhận nữ nhân này của Dương gia vẫn còn trinh tiết, một khi bị xâm phạm, cái hình xăm này lập tức sẽ biến mất, đồng thời giữa nữ nhân này và người kia sẽ có một mối liên kết với nhau, dù là ở chân trời góc bể bọn họ vẫn có thể tìm ra được nhau.

Nếu hắn nhớ không sai, thì người của Dương gia hành động rất hiệp nghĩa, có thể được xem là một trong những gia tộc tiêu biểu của chính phái nhân tộc.

Đột nhiên Vũ Phàm cảm thấy có chút lo lắng, nếu là người của Dương gia cổ tộc, vậy thì sau lưng hai người này hẳn là còn có cao thủ đi theo bảo vệ, liệu vị tiền bối này có phát hiện ra hắn hay không đây.

Bây giờ hắn cũng không thể gia cố thêm đại trận bởi vì khi trận mới hình thành sẽ tạo ra ba động chân khí nhỏ, mà như vậy cũng đã đủ để đối phương phát hiện ra hắn, chỉ đành hy vọng trận pháp mà hắn bố trí ở đây có thể qua mắt được đám người Dương gia.