Chương 159: Đả bại

Uy áp của Dương gia lão tổ nhanh chóng phủ xuống Ma Thú Sơn Mạch.

Trong phương viên hai trăm trượng xung quang người Dương Tiễn, trọng lực tăng lên chóng mặt, dường như muốn nghiền ép vạn vật trong phạm vi này.

Dương Tiễn lẫn Dương Nguyệt Nga không thể không khỏi thán phục Vũ Phàm một câu, uy áp này bọn họ đã từng trải nghiệm qua nên liền biết rõ việc một Trúc Cơ sơ kỳ có thể đứng thẳng dưới tình huống này là khó khăn bực nào.

Thanh Liên bởi vì đang ôm chặt Nguyệt Nga cho nên uy áp cũng giảm đi đáng kể, nàng thấy tình hình không ổn liền mang Nguyệt Nga nhanh chóng lùi lại, hy vọng có thể dùng Nguyệt Nga đổi lấy mạng của Vũ Phàm.

Nàng hét lớn:

- Các ngươi dám giết ca ca của ta, ta sẽ giết tỷ ấy.

Thanh Liên cầm chặt chủy thủ trên tay, kề sát cổ của Nguyệt Nga, dùng phi kiếm cấp tốc lùi ra xa phạm vi hư ảnh của lão tổ Dương gia, tránh cho hư ảnh này hạ độc thủ với nàng, cướp đi cơ hội sống sót duy nhất của cả hai người.

Vũ Phàm vẫn chưa di chuyển, hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hư ảnh sau lưng Dương Tiễn, hắn biết thứ này là gì, đây được gọi là khí tức của cao thủ, dùng để bảo hộ tộc nhân trọng yếu khi ra ngoài lịch luyện.

Và hắn cũng biết rõ, Dương Tiễn cũng chỉ có một lần công kích duy nhất mà thôi, Vũ Phàm tự tin hắn có thể dùng thần thông Độn Thiên để né tránh một lần công kích này, và đây cũng là cơ hội duy nhất để hắn có thể sống sót.

Dương Tiễn thấy Thanh Liên ôm muội muội mình lùi lại hắn liền truy theo, rồi hướng công kích của hư ảnh lão tổ về phía Vũ Phàm, hy vọng một chiêu này có thể diệt sát đối phương.

Bầu trời đang tối đen như mực bỗng nhiên chói lòa, một mũi tên nhanh như thiểm điện bắn về phía Vũ Phàm.

Nhanh, phải nói cực kỳ nhanh.

Chỉ thấy một vệt sáng xuất hiện trên bầu trời trong tích tắc rồi liền biến mất, theo sau nó là một vụ nổ chói lòa, sáng rực cả một vùng trời tăm tối.

Mũi tên xuyên qua mặt đất, không biết đâm sâu vào lòng đất bao nhiêu trượng, rồi ầm ầm bạo nổ, dư uy mạnh đến nỗi tạo ra một cơn địa chấn rung chuyển cả đất trời.

Vũ Phàm dường như nín thở trong phút chốc, ngay khi hắn thấy hư ảnh lão tổ Dương gia có dị động, đã lập tức dùng thần thông Độn Thiên đưa hắn dịch chuyển về phía của Dương Tiễn.

Bởi phương hướng đó là nơi an toàn nhất, không lý nào Dương Tiễn lại muốn tự mình hại mình, nhất là hại cả muội muội của hắn.

Phương viên một trăm trượng từ tâm của vụ nổ hoàn toàn bị chấn cho nát bấy, mặt đất bị oanh một lỗ lớn, sâu hoắm, ước chừng sâu cả một dặm.

Vũ Phàm, Dương Tiễn, Nguyệt Nga và Thanh Liên đều bị dư uy chiêu thức này chấn bay chới với trên không trung như diều đứt dây.

Dương Tiễn trừng lớn con mắt kinh ngạc nhìn Vũ Phàm.

- Ngươi ... ngươi không chết?

Ngay cả Thanh Liên cũng vậy, nàng không nghĩ rằng Vũ Phàm có thể sống sót sau một tiễn kia, đôi mắt ướt đẫm lộ ra một tia mừng rỡ, nàng vẫn đang ôm chặt Nguyệt Nga không buông, cố gắng tìm cách lấy lại thăng bằng.

Qua mấy nhịp thở, phong áp cũng đã giảm dần, Vũ Phàm đã có thể khống chế cơ thể của mình, hắn liền xoay người lao về phía Dương Tiễn, hắn phải cắt được đuôi của đối phương mới có thể an toàn rời khỏi đây.

- Muội mang nàng ta rời đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.

Nguyệt Nga là lá bùa hộ mệnh của hắn và Thanh Liên nên nhất định phải mang đi cùng.

Dương Tiễn cũng loay hoay tìm cách lấy lại thăng bằng, nhưng hắn tự nhận không bằng Vũ Phàm, vẫn còn đang bị chới với trên không trung, thấy Vũ Phàm lao tới, liền tung ra pháp bảo phòng ngự, một cái mai rùa nhanh chóng hóa lớn, đánh chặn trước mặt hắn và Vũ Phàm.

Oành!

Nhất Niệm kiếm nện lên mặt của mai rùa sần sùi, toàn bộ chiêu thức của Vũ Phàm bị cái mai rùa này phản chấn lại.

Vũ Phàm ho ra một búng máu tươi, cả thân thể văng ra xa mấy chục trượng, khóe mắt lộ vẻ tức giận.

"Hảo pháp bảo!"

Vũ Phàm cảm thán một câu, vừa rồi là hắn lỗ mãng, cứ nghĩ là có thể chém đôi cái pháp bảo này, nhưng sự thật đã chứng minh hắn đã khinh suất.

Dương Tiễn cũng không phải kẻ ngốc, thấy đối phương bị chấn lui lập tức nhảy lên mai rùa, lấy lại thăng bằng, hắn nhanh chóng khuỵu xuống ổn định thân thế, tay liên tục bắn tiễn về phía Vũ Phàm.

"Bạo Liệt Tiễn"

Oành! ... Oành!

Chín mũi tên ầm ầm lao về phía Vũ Phàm, oanh trái oanh phải làm hắn phải chật vật né tránh.

Dương Tiễn không hổ danh là thiếu chủ của Dương gia nhất tộc, chỉ mới từng này tuổi đã có thể bắn ra liên tiếp chín tiễn.

Trong ánh mắt của Dương Tiễn lộ rõ vẻ thất vọng, tên mặt sẹo kia thân pháp vô cùng quỷ dị, hắn không cách nào trực diện đả thương đối phương.

Con ngươi của Dương Tiễn co rút lại, trên khuôn mặt của tên mặt sẹo lộ ra một mảnh da đang đung đưa theo gió.

"Giả dạng?"

- Tên khốn kiếp, ngươi là ai?

Dương Tiễn gầm lên dò hỏi Vũ Phàm.

Vũ Phàm dùng Thần Long Bộ Pháp né tránh hết thảy loạt công kích vừa nãy của Dương Tiễn, trong lòng nhanh chóng nghĩ đối sách áp sát đối phương.

Từ trong nhẫn trữ vật, tám cái phi châm cùng với Ám Hồn Kiếm nhanh chóng xuất hiện, lao về phía tên họ Dương điên cuồng mà vây công.

Vũ Phàm ở đằng xa, lại tế lên phù lục oanh kích tên họ Dương, đưa hắn vào thế thập diện mai phục.

Dương Tiễn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan chỉ có thể dùng pháp bảo cầm cự, chân khí trong cơ thể hắn cũng sắp đạt đến giới hạn, mà Vũ Phàm thì ngược lại, hắn đang liên tục hồi phục chân khí đều đặn.

"Mẹ nó, tên kia có phải là Trúc Cơ sơ kỳ không vậy?"

Dương Tiễn dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn Vũ Phàm đang sinh long hoạt hổ điên cuồng tấn công ở phía trước.

Dương Tiễn lấy ra một mũi tên kì lạ, đầu mũi tên là một búp sen bắn thẳng về phía Vũ Phàm.

Thấy vậy, Vũ Phàm không có sính cường, lập tức lùi lại, nhưng lạ là mũi tên kia đột ngột phát nổ ở giữa đường.

Lúc này trong tầm mắt Vũ Phàm, hàng ngàn phi châm bay về phía hắn.

Vũ Phàm ném ra pháp bảo phòng ngự tiêu hao, dựng thành ba bức tường lớn chắn trước mặt, lại thi triển Thổ Bích Thuẫn ngăn cản đám phi châm kia.

Phi châm xuyên qua từng lớp pháp bảo một rồi dần yếu đi, khi đến thổ bích thuẫn hoàn toàn bị triệt tiêu lực đạo.

Dương Tiễn hít vào một hơi thật sâu, hắn không thể không khâm phục Vũ Phàm, tên mặt sẹo này vô cùng khôn ngoan, nếu không phải là sơn tặc hắn cũng muốn kết giao một phen.

Vũ Phàm bây giờ chỉ có thể chống đỡ hai lần sử dụng thần thông Độn Thiên, hắn nhất định phải hạ được Dương Tiễn để tiếp tục tiến về Ẩn Nặc thành.

Quang mang của mai rùa nhạt dần theo thời gian, chân khí của Dương Tiễn đã cạn kiệt, hắn cắn răng xoay người bỏ chạy.

Vũ Phàm thấy vậy, trong ánh mắt lộ ra một tia quyết đoán, sử dụng thần thông Độn Thiên dịch chuyển đến bên cạnh Dương Tiễn một kiếm chém ngang hông của tên này.

"Quang Lưu Trảm"

Oành!

Ầm ... Ầm!

Cả thân thể của Dương Tiễn như diều đứt dây, văng mạnh xuống mặt đất, cày nát một đường dài mới dừng lại, cả người đau nhức không thôi, hắn không còn cảm giác ở phần thân dưới nữa.

Một kiếm kia của Vũ Phàm đã đánh nát hông của hắn.

Trong ánh mắt của hắn vô cùng kinh hãi, cái nhuyễn giáp của hắn không phải là loại pháp khí tầm thường, Kết Đan sơ kỳ muốn tổn thương hắn cũng phải trầy da tróc vảy, vậy mà đứng trước mặt tên này lại không có tác dụng gì.

Hắn run rẩy cầm một quả cầu trong tay sẵn sàng đồng quy vu tận với Vũ Phàm, nhưng mà lạ là Vũ Phàm không đánh nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Vũ Phàm vốn dĩ không muốn giết chết huynh muội Dương Tiễn, bọn họ là người tốt, hắn không có lý do gì để giết bọn họ, hơn nữa, gây thù giết tộc nhân với một cổ tộc không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Vũ Phàm cấp tốc truy theo Thanh Liên ở phía trước để lại Dương Tiễn nằm thoi thóp trên mặt đất.