Nhậm Phi Phi xoay người đi về phía cái bàn trà khi nãy, Tiếu Ngưng Nhi và Vũ Phàm liền đi theo sau nàng.
Phi Phi ngồi xuống cái bàn trà, lại lấy ra một bộ trà tách trông vô cùng đặc biệt, hoàn toàn khác với bộ lúc nãy, cái này có lẽ là bộ trà tách dùng cho nghi lễ bái sư.
Tiếu Ngưng Nhi cũng rất tinh ý, nàng nhìn thấy một màn này liền hiểu mình đã thông qua khảo nghiệm của Nhậm Phi Phi tiền bối, nàng đi đến bên cạnh bàn trà, lấy ra ống trà Cam Mộc, Đào Tiên mà Vũ Phàm vừa ủ mấy hôm trước ra, thành thục pha trà vào trong ấm.
Nhậm Phi Phi ở một bên quan sát cử chỉ của Ngưng Nhi, thấy Ngưng Nhi đã pha xong trà, nàng mới cất giọng, hòa nhã nói:
- Biểu hiện của con cũng không tệ, hơn nữa ta cảm thấy phong thái chiến đấu của con rất hợp ý ta, cho nên ta quyết định thu con làm đồ đệ, con có nguyện ý hay không?
Ngưng Nhi rót trà còn đang ấm vào trong ly nhỏ, rồi cẩn thận quỳ xuống dâng trà cho Nhậm Phi Phi, nàng trịnh trọng nói:
- Đồ nhi Tiếu Ngưng Nhi, bái kiến sư phụ!
Sở dĩ Ngưng Nhi nói ra tên họ thật sự của mình là do Vũ Phàm căn dặn nàng làm như vậy, không nên sử dụng thân phận giả để bái sư, tránh để phật lòng vị tiền bối trước mặt, bởi vì quan hệ sư đồ vô cùng cao quý không thể qua loa tùy tiện được.
Hơn nữa, Nhậm Thiên Hành biết được thân phận thật sự của Vũ Phàm, thì sớm muộn gì lão sư và Nhậm Phi Phi sư cô của hắn cũng đã đoán ra được thân phận của Ngưng Nhi, thậm chí, hắn còn nghĩ là hai người đã nắm rõ được điểm này.
Vũ Phàm đứng ở một bên cẩn thận quan sát sắc thái biểu cảm của sư cô, thấy trong ánh mắt của đối phương có một tia hảo cảm và hòa nhã, Vũ Phàm mới an tâm thả ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhậm Phi Phi vươn tay đón lấy ly trà ấm nóng trên tay của Ngưng Nhi, đưa lên sát mặt, một mùi thơm thoang thoảng của Cam Mộc pha trộn sự say đắm của Đào Tiên nhanh chóng xâm nhập vào trong khứu giác của nàng.
"Cam Mộc? Đào Tiên? Thật thơm ..."
Nhậm Phi Phi hớp một ngụm nhỏ, xem như đã nhận lễ bái sư của Tiếu Ngưng Nhi, nàng nhã nhặn nói:
- Ngưng Nhi, từ nay con là đại đệ tử ký danh của vi sư, ta ban cho con pháp danh là Nhược Thanh Thanh.
Vũ Phàm và Ngưng Nhi vô cùng cảm kích trước câu nói này của Nhậm Phi Phi, như vậy, cái tên Nhược Thanh Thanh cũng như Khương Chính Hạo, chính thức trở thành hai cái danh tự có nguồn gốc rõ ràng, người ngoài muốn tra tới, liền sẽ đụng phải hai đại lão Nhậm Phi Phi và Nhậm Thiên Hành uy danh đỉnh tiêm đại lục.
Tiếu Ngưng Nhi cẩn thận dập đầu ba cái hành lễ bái sư.
Dập dầu xong, Phi Phi đỡ nàng đứng dậy, nói:
- Đây là lệnh bài thân phận của con, lát nữa ta sẽ đến quản sự phong để thay con đăng ký, từ nay về sau, cách năm ngày đến chỗ ta một lần, nghe ta giảng dạy về tu đạo và kiếm đạo.
Tiếu Ngưng Nhi mừng rỡ, đáp lời của sư phụ nàng:
- Dạ vâng thưa sư phụ!
Sở dĩ nàng mừng rỡ như vậy là bởi vì theo nàng và Vũ Phàm biết, thông thường đệ tử ký danh ở Thương Huyền tông chỉ có thể một tháng đến nghe sư phụ giảng dạy một lần, còn nàng lại có thể năm ngày đến chỗ của sư phụ nàng nghe giảng một lần, xem như tương đương với đãi ngộ của đệ tử chính thức.
Từ trong hư không, Nhậm Phi Phi lấy ra một tấm màng che mặt bằng lụa màu hồng phớt, nhìn sơ qua không có gì là đặc biệt, nàng nói với Ngưng Nhi:
- Ngưng Nhi, đôi mắt của con có mị lực thiên bẩm, cần phải che giấu đi để tránh bớt phiền toái, vi sư tặng cho con cái pháp bảo này coi như là quà thu đồ.
Nói rồi nàng tự tay đeo lên cho Ngưng Nhi, tấm vải lụa vừa được đeo xong, thì đôi mắt của Ngưng Nhi cũng trở nên bình thường, không còn sức hấp dẫn như trước nữa, thậm chí còn có chút lu mờ đi nhan sắc của nàng.
"Hảo pháp bảo!"
Vũ Phàm cẩn thận quan sát tấm vải lụa trên mặt của Ngưng Nhi, nếu hắn đoán không sai, cái pháp bảo này có chứa huyễn trận cao cấp để che giấu đi ánh mắt của Ngưng Nhi, mà để làm được cái pháp bảo dạng này chỉ cần phải có sự kết hợp của một vị tông sư luyện khí và một vị tông sư đại trận, mới có thể làm ra, cho nên không phải ai cũng có đủ năng lực để có được bảo vật như thế này.
Đeo xong mặt nạ cho Ngưng Nhi, Phi Phi đưa cho nàng thêm một cái nhẫn trữ vật, rồi nói:
- Trong nhẫn trữ vật này có một phần tài nguyên tu luyện đến Kết Đan kỳ và mấy quyển kiếm pháp của sư môn, con theo kiếm quyết trong này tu luyện, định kỳ ba tháng một lần ta sẽ trắc thí thực lực của con.
Ngưng Nhi cúi người thi lễ với sư phụ nàng.
- Đa tạ sư phụ ban bảo!
- Không cần đa lễ!
- Vâng thưa sư phụ.
Ba người bọn họ nói chuyện thêm một lát nữa thì mới từ biệt nhau, trước khi ra về Vũ Phàm cũng tặng lại cho Phi Phi một ống trà Cam Mộc, Đào Tiên làm quà.
Nhậm Phi Phi vô cùng thích thú nhìn ống trà trên tay, nàng nói với hai người Vũ Phàm:
- Trà này ta không thể lấy không của sư điệt, ở trong này có bốn viên Xích Nguyên Đan, xem như là quà của sư cô cho ngươi!
- Đa tạ sư cô!
Vũ Phàm đưa tay đón lấy bình ngọc đang lơ lửng trước mặt.
Xích Nguyên Đan là đan dược tứ phẩm dùng để tăng tỷ lệ kết đan của tu sĩ khi đột phá cảnh giới từ Trúc Cơ đỉnh phong đến Kết Đan nhất trọng thiên, vô cùng trân quý.
- Không cần đa lễ, ta còn có việc phải làm, hẹn gặp lại hai người các con sau!
- Vâng, cung tiễn sư cô!
- Cung tiễn sư phụ!
Nói rồi Nhậm Phi Phi xoay người rời đi, để lại Vũ Phàm và Ngưng Nhi đang cúi đầu thi lễ ở phía sau.
"Hảo tiểu tử a, xem như cũng không ngốc, ... không ngờ trà hắn ủ lại thơm như vậy!"
Ngưng Nhi cười tíu tít nhìn Vũ Phàm, rốt cuộc nàng cũng đã đạt thành tâm nguyện của mình, cũng là kỳ vọng lớn nhất của cả hai trong chuyến đi này.
Vũ Phàm liền khích lệ Ngưng Nhi.
- Muội làm tốt lắm, chúng ta trở về thôi!
- Ân! Hì hì ...
Bây giờ Vũ Phàm cũng đã có thể an tâm để lại Ngưng Nhi ở trong Trung Thổ thành, tiến về Ẩn Nặc Thành theo ước hẹn với sư phụ hắn. Hơn nữa, nếu như hắn xảy ra chuyện không may, Ngưng Nhi cũng đã có chỗ dựa để tiếp tục sinh tồn ở chỗ này.
...
Mấy ngày sau, tin tức Nhậm Phi Phi thu Nhược Thanh Thanh làm ký danh đệ tử cũng nhanh chóng đến tai các thế lực ở Trung Thổ và phụ cận, Tào gia lão tổ cũng đã nhận được tin tức này, lão khẽ thở dài một hơi.
"Chậc, cái tên tiểu tử này, không ngờ lại suy tính kỹ càng như vậy!"
Ngày trước, lão còn tưởng rằng mình đã nắm được cái gáy của con cọp, nào ngờ, cái gáy này lão cũng thể động vào, mọi suy tính trước đây của lão lần nữa phải tính toán lại.
- Người đâu, mang lễ đến Khương Phủ!
...
Nhạc Thanh Phong chắp tay ra sau lưng, con mắt đăm chiêu nhìn về phía Khương phủ, cái tên họ Khương này làm hắn càng lúc càng kiêng kỵ, mỗi đường đi nước bước của đối phương vô cùng thận trọng, hơn nữa, hắn cảm thấy không sớm thì muộn bố cục ở Trung Thổ thành sẽ thay đổi vì tên họ Khương kia.
Kẻ sống hai kiếp người như hắn, cũng không khó để nhận ra điểm này.
- Khương Chính Hạo, hy vọng ngươi không cản đường của bổn tôn!