Giải quyết xong chuyện bái sư của Ngưng Nhi, Vũ Phàm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, như vậy đoạn thời gian tới hắn đã có thể an tâm rời khỏi Trung Thổ thành.
Vũ Phàm làm như vậy cũng chỉ mong người thân của hắn được bình an mà thôi, bởi vì bi kịch ngày trước đã để lại cho hắn một vết thương không bao giờ có thể lành lại, hắn không thể không cẩn trọng mà tính toán từng bước một.
Chuyện này Vũ Phàm đã suy nghĩ rất thận trọng, để Ngưng Nhi ở lại Trung Thổ thành an toàn hơn rất nhiều so với việc đưa nàng đi cùng.
Tòa Khương Phủ này của hắn được Tào gia Trịnh Châu thành ban cho, bên trong lại có đội ngũ hộ vệ của Tào gia và lão quản gia túc trực bảo vệ, phải nói là tương đối an toàn, hơn nữa, Tào gia cũng biết mối quan hệ của Vũ Phàm và Ngưng Nhi, cộng thêm thân phận đệ tử ký danh của Nhậm Phi Phi trưởng lão bây giờ của nàng, Tào gia sẽ phải bỏ ra một chút tâm tư để bảo vệ cho nàng một cách chu toàn.
Dù sao đi nữa, nếu nàng có xảy ra chuyện gì bên trong Khương Phủ thì Tào gia cũng phải đưa ra câu trả lời thích hợp cho cả Vũ Phàm lẫn Nhậm Phi Phi, mà hắn và Nhậm Phi Phi trưởng lão là hai mối giao hảo đặc biệt quan trọng với Tào gia, nhất là Nhậm Phi Phi sư cô của hắn.
Mặt khác, ngoài Tào gia ra, ở Trung Thổ thành này còn có hai thế lực đang ngầm hợp tác với hắn, một là Triệu gia, hai là Liễu gia, mà hai cái đại thế lực này nhất định cũng sẽ chú ý đến người bên cạnh hắn, trong lúc nguy cấp, bọn họ cũng sẽ có thể ra mặt giúp đỡ một hai, trừ phi người đến gây chuyện với Ngưng Nhi là thế lực mà bọn họ không thể chọc vào, mà điểm này, Vũ Phàm cũng không quá lo lắng, bởi vì Triệu gia và Liễu gia cũng được xem là một trong những gia tộc quyền quý bậc nhất ở Thiên Huyền Đại Lục, thế lực mà bọn họ không thể trêu chọc cũng không có mấy, mà Ngưng Nhi cũng không có khả năng xảy ra va chạm với những thế lực này.
Và cuối cùng là lão bản tửu điếm, một trong những cao thủ ở ẩn bên trong Trung Thổ thành, hắn đã bỏ ra một cái giá không nhỏ để mời lão ra tay cứu nàng một lần trong lúc hắn rời khỏi nơi này.
Nghĩ ngợi được một lát, Vũ Phàm chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn Ngưng Nhi đang tĩnh tọa ở một bên.
Tính tình của Ngưng Nhi rất tốt, bình thường cũng hiếm khi ra ngoài, mà cũng không bao giờ chủ động trêu chọc ai nên hắn không quá lo lắng về những chuyện này, chỉ có đôi mắt của nàng là làm hắn phải bận tâm mà thôi, may thay, Nhậm Phi Phi trưởng lão cũng đã thay hắn xử lý chuyện này một cách hoàn hảo.
Ngưng Nhi mở mắt ra, thấy Vũ Phàm nhìn mình chăm chăm, nàng có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, muội đã lờ mờ cảm nhận được sự tồn tại của dòng chảy năng lượng chòm sao Giác Tú rồi.
- Ừm, chúc mừng muội ... à ngày mai ta sẽ bố trí lại đại trận ở đây một lần, ta đã tìm được vật thay thế cho tâm trận, nhưng hiệu quả sẽ kém đi một chút, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
- Ân!
Vũ Phàm rời đi cũng đồng nghĩa với việc tinh tú đại trận không có vật dẫn để liên kết với năng lượng của chòm sao Giác Tú, cho nên hắn phải tìm vật phẩm để thay thế, nhưng mà sừng của một con Giao Long không phải là thứ có thể cưỡng cầu, hắn vất vả lắm mới có thể thu đến tay một mảnh vỡ nhỏ của sừng Giao Long, miễn cưỡng có thể tạo ra liên kết với chòm sao Giác Tú.
Nói đoạn, Ngưng Nhi nuốt xuống một mai đan dược rồi nhanh chóng vận chuyển công pháp hấp thu chỗ dược lực nồng hậu đang hòa tan trong cổ họng của nàng.
Nhìn nàng thêm một lúc, Vũ Phàm liền đứng dậy, bước qua một gian mật thất khác, bắt đầu tiến hành luyện tập kỹ năng chiến đấu, bởi vì cơ thể của hắn có thể tự vận chuyển công pháp và tự hấp thu dược lực, cho nên Vũ Phàm có nhiều thời gian hơn để luyện tập kỹ năng chiến đấu, đây chính là lợi thế của hắn.
Cho nên có thể nói, Vũ Phàm có ưu thế hơn hẳn về thời gian luyện tập kỹ năng so với những người khác, bởi vì đối với một tu sĩ, thời gian bế quan tu luyện gần như là chiếm hơn một nửa cuộc đời của họ, một nửa còn lại phân bổ đều cho những hoạt động khác như luyện tập kỹ năng, tầm bảo, săn giết yêu thú ...
Mà Vũ Phàm hắn lại có thể dùng một nửa cuộc đời này để tập luyện.
Nương theo sự phát triển của nhục thể và tu vi, thuộc tính được cộng hưởng từ cổ trùng của Vũ Phàm cũng tăng lên không ít.
Đặc biệt là sự thừa hưởng thuộc tính từ Côn Bằng cổ trùng.
Côn Bằng cổ trùng có thể di chuyển rất nhanh trong không trung cho nên đôi mắt của bọn chúng cũng tinh tường hơn những loài khác rất nhiều, để bọn chúng có thể theo kịp tốc độ của bản thân.
Chính vì vậy mà khả năng quan sát của Vũ Phàm được tăng cường lên rất nhiều, tỷ như những chuyển động mà người khác xem là nhanh, thì đối với hắn chỉ là những chuyển động bình thường thậm chí là chậm và Vũ Phàm còn có thể nắm bắt được quỹ đạo chuyển động một cách rất dễ dàng.
Vũ Phàm vung tay kích hoạt cơ quan bên trong mật thất, vô số mũi tên bắn ra từ bốn phương tám hướng lao thẳng về chỗ của hắn đang đứng.
Cả thân hình của Vũ Phàm như hóa thành một đạo tàn ảnh, di chuyển bên trong tiễn vũ.
Phập! Phập! ... Phập!
Mấy chục mũi tên cắm vào nên đá trong mật thất, một số còn lại thì bị Vũ Phàm dùng kiếm chém gãy, rơi lả tả khắp nơi.
Kiếm chiêu trong tay Vũ Phàm cũng nhanh không kém gì thân pháp, lưu lại từng đạo kiếm quang trong không trung, kết hợp với từng đạo tàn ảnh của Thần Long Bộ Pháp làm mật thất trở nên hư hư ảo ảo trong chốc lát.
Số lượng mũi tên bắn ra càng lúc càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thẳng cho đến khi cùng một lúc có 99 mũi tên cùng bay ra với tốc độ 50 dặm / giờ thì mới ngừng lại.
Lúc này, trong mật thất chỉ thấy mưa tên cuồng loạn và một nam tử đang lách trái lách phải vung kiếm chém nát từng cái mũi tên đang điên cuồng lao về phía hắn.
Nếu có tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ khác nhìn thấy một màn này, chắc chắn sẽ mắng hắn là kẻ điên, bởi vì một trận này quá khó đối với bọn họ, tùy thời có thể bị mũi tên làm cho trọng thương.
Nhưng đối với Vũ Phàm mà nói, hắn đã quen thuộc với độ khó này, và đang hướng tới mức độ khó tiếp theo, 199 mũi tên.
Đồ hình Côn Bằng sau lưng Vũ Phàm ánh lên từng đạo phù văn lưu chuyển chập chờn, con ngươi của Vũ Phàm cũng đã dần chuyển sang màu hoàng kim nhàn nhạt, bổ trợ cho hắn chống trọi với đại trận công kích ở đây.
Hai canh giờ sau, đại trận công kích bên trong mật thất cuối cùng cũng đã dừng lại, chính thức kết thúc buổi tập luyện của Vũ Phàm, hắn thu kiếm, đả tọa ngồi thiền, nuốt xuống cùng lúc bốn mai đan dược nhanh chóng bổ sung chân khí cạn kiệt.
Như vậy Vũ Phàm đã có thể liên tục tiêu hao chiến đấu trong điều kiện khắc nghiệt hơn hai canh giờ liên tục.
- Phù ... tạm ổn, hy vọng có thể dùng để bảo mạng trong quỷ bí chi trủng.
Vũ Phàm lẩm bẩm, hắn khắc khổ luyện tập như vậy, cũng chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng của hắn trong cái bí cảnh quỷ dị kia.
Trời cũng đã tờ mờ sáng, hắn đẩy cửa mật thất, bước ra bên ngoài, cùng với Ngưng Nhi đi ra sân tỷ võ, bắt đầu đối luyện kiếm chiêu và diễn luyện Trường Sinh công.