Vũ Phàm sử dụng thần thông độn thiên trở về mật thất tu luyện của Khương phủ, hắn chậm rãi tháo cái mặt nạ ra cất vào bên trong nhẫn trữ vật, thuận tay kéo cái mũ áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt ngụy trang già nua.
Tiếu Ngưng Nhi đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn tháo xuống mặt nạ ngụy trang một cách cẩn thận, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Sư huynh, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Vũ Phàm nhẹ gật đầu, bỏ áo choàng vào trong nhẫn trữ vật xong, hắn nói:
- Có lẽ ta sẽ đi Ẩn Nặc Thành sớm hơn dự kiến một chút để thăm dò tình hình, lần này có không ít thế lực nhúng tay vào Quỷ Bí Chi Trủng.
Tiếu Ngưng Nhi gật đầu, nàng quả thật muốn đi cùng hắn, nhưng với thực lực hiện tại của nàng chỉ mang thêm rắc rối cho hắn mà thôi.
Thấy Ngưng Nhi có vẻ lo cho hắn, Vũ Phàm liền nhỏ giọng nói:
- Muội đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, ngày mai ta sẽ đưa muội vào bên trong tông môn, đến gặp Phi Phi sư cô.
Nói đoạn, Vũ Phàm lấy lá thư giới thiệu của sư phụ hắn gửi về đưa cho Tiếu Ngưng Nhi giữ lấy.
- Ngày mai khi gặp sư cô, muội hãy đưa cái này cho sư cô.
- Ân, muội biết rồi.
Nói đoạn, cả hai bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện thần hồn, pháp trận tinh tượng ở bên dưới tỏa ra năng lượng tinh tú tinh thuần, hỗ trợ Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi tiến nhập vào trạng thái minh luyện thần hồn.
...
Trời hửng sáng, hạt sương cuối mùa hạ còn đọng trên mái hiên, nhỏ từng giọt long tong rơi xuống nền gạch bên dưới, vỡ tan, bắn tung tóe ra xung quanh, có chỗ đọng lại nước, thành một vũng nhỏ.
Xa xa truyền lại từng tiếng trẻ con đang luyện võ.
- Hây da! ... Hây da!
Bên trong sân nhỏ ở phía sau Khương phủ, có hai đứa nhỏ, một trai, một gái đang không ngừng cố gắng diễn luyện bài quyền Hoạt Long Phục Hổ Quyền.
Mặt của Bạch Khởi đỏ bừng bừng, hơi thở có chút gấp, Hoạt Long Phục Hổ Quyền này có tác dụng cường gân tráng thể vô cùng tốt, nhưng nó cũng yêu cầu người diễn luyện phải có khí lực lớn và sự bền bỉ dẻo dai để thi triển hết bài quyền này.
Bạch Khởi đến bây giờ cho dù có cố gắng hết sức cũng chỉ có thể một hơi thi triển bốn thức đầu trong mười hai thức của bài quyền này mà thôi.
Vũ Phàm đứng ở đằng xa chắp tay ra sau lưng, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, hắn hiểu rõ không phải vì Bạch Khởi và Diệm Cơ không có đủ cố gắng và kiên trì, màvì hai đứa nhỏ này cũng như hắn không có được một nền tảng căn cơ vững chắc từ nhỏ.
Đối với Vũ Phàm, chuyện này cũng không quá quan trọng, vì trước đây hắn cũng như vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình cố gắng mà thôi. Còn hai đứa nhỏ này lại khác, bọn chúng có Vũ Phàm và Ngưng Nhi bồi dưỡng, hắn tin rằng bọn nhỏ sẽ có một nền tảng tốt hơn mình rất nhiều khi bước vào con đường tu tiên gian nan phía trước.
Diệm Cơ luyện quyền đến run rẩy cả tay chân, nhưng nàng không muốn ngừng lại, cố gắng theo đuổi ca ca trước mặt, nặng nhọc đánh ra từng quyền.
Ngưng Nhi ở đằng xa, thấy đứa nhỏ cố gắng như vậy, trong lòng có chút vui vẻ, nhìn Diệm Cơ bằng ánh mắt trìu mến, nhưng nàng và Vũ Phàm, đều có cùng suy nghĩ, phải để cho bọn nhỏ tự đột phá cực hạn của bản thân, cho nên không có lên tiếng cho bọn nhỏ nghỉ ngơi.
Thêm được đâu chừng năm phút nữa, thì Diệm Cơ ngã oạch xuống đất, nàng thở hổn hển, nước mắt lưng tròng, cố gắng đứng dậy.
Vũ Phàm lúc này mới lên tiếng.
- Đủ rồi, hôm nay dừng ở đây thôi! Mau đi ngâm nước thuốc đi
- Dạ vâng thưa công tử!
Hai đứa trẻ non nớt trả lời Vũ Phàm, rồi Bạch Khởi dắt theo Diệm Cơ đi về gian phòng nhỏ của hai đứa.
- Ca ca, muội có thể cố gắng thêm một chút nữa ...
- Chúng ta phải nghe lời của công tử ...
- Ân muội biết rồi ...
Mấy ai biết được khởi nguồn của hai vị tu sĩ huyền thoại ở Thiên Huyền Đại Lục lại ở trong một cái phủ nhỏ nhoi như thế này.
...
Mặt trời đã lên cao tới lưng chừng tửu lâu cao nhất thành bắc, ánh sáng chiếu nghiêng tà tà trên mặt đất làm bóng người ngả về phía tây thành một vệt dài.
Một chiếc xe ngựa lao nhanh trên đường phố, thẳng hướng Thương Huyền tông mà đi tới, nhìn thấy chữ Khương trên cờ xí, không ít người tự nguyện tránh đường, dù sao cỗ xe ngựa này cũng là của Kiếm Vương đệ tử.
Chốc chốc, Ngưng Nhi lại vén rèm xe ngựa lên ngó ra bên ngoài, nàng cảm thấy có chút hồi hộp khi đến bái kiến Nhậm Phi Phi, đây là chuyện thường tình, bởi bất kỳ tu sĩ cấp thấp nào cũng sẽ có cảm giác giống như nàng khi được yết kiến trực tiếp cao thủ cấp bậc cỡ này.
Xe ngựa đi chậm dần, rồi dừng lại trước đại môn của Thương Huyền tông.
Tính từ đại môn này, còn phải phi hành thêm một đoạn đường nữa, mới có thể chân chính tiến nhập vào ngoại môn Thương Huyền tông, từ đây tìm đến đại trận truyền tống, đi vào bên trong nội môn động thiên bí cảnh.
Vũ Phàm đỡ Tiếu Ngưng Nhi xuống xe, rồi đến chỗ đệ tử trông coi ở đại môn xuất trình lệnh bài thân phận cho y xem.
Tên đệ tử trong coi đại môn trông thấy lệnh bài hoàng kim của Vũ Phàm lập tức trở nên khẩn trương pha lẫn một chút xu nịnh, nói với hắn:
- Khương sư đệ, mời vào!
- Đa tạ sư huynh!
Vũ Phàm nhanh chóng đáp lời rồi dẫn theo Tiếu Ngưng Nhi đi vào bên trong, bước qua khỏi đại môn, hắn mới lấy phi kiếm ra để phi hành.
Sở dĩ phải làm như vậy, là bởi vì ở Thương Huyền tông có thiết lập hộ sơn đại trận, không thể trực tiếp phi hành vào đây mà phải thông qua đại môn tiến vào, đây cũng là một cách để hạn chế địch nhân đột nhiên tập kích ồ ạt mà vẫn có thể tạo điều kiện thuận lợi cho đệ tử trong tông ra vào.
Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi bay xuyên qua truyền tống trận, trực tiếp tiến vào nội môn Thương Huyền tông.
Cái bí cảnh động thiên phúc địa này của Thương Huyền tông rộng lớn vô biên, núi non trùng điệp kéo dài liên miên không dứt, ở khu trung tâm, lầu đình mái ngói san sát nhau, tạo nên khung cảnh vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
Vũ Phàm và Ngưng Nhi bay thẳng qua quảng trường rộng lớn ở bên dưới, thẳng vào sâu bên trong nội môn, tiếp cận khu vực sơn phong của các trưởng lão cư ngụ.
Một ngọn sơn phong với vô số thực vật đủ loại màu sắc dần xuất hiện trong tầm mắt của hai người, cái sơn phong này trông thật nổi bật so với những sơn phong ở xung quanh, bởi thảm thực vật của nó vô cùng đa dạng, phải nói là trăm hoa đua nở.
- Đẹp quá!
Tiếu Ngưng Nhi thích thú nói với Vũ Phàm.
Cái ngọn sơn phong này của Nhậm Phi Phi trưởng lão có thể nói là độc nhất vô nhị ở bên trong Thương Huyền tông.
Cả hai đáp xuống khoảng sân trống trước cổng hoa viên của Nhậm Phi Phi, rồi chậm rãi thả cước bộ đến gần.
Thị nữ trông thấy Vũ Phàm liền nhẹ giọng nói:
- Khương công tử, mời vào, chủ nhân đang chờ hai người.
Vũ Phàm gật đầu, hắn đáp lời nàng:
- Đa tạ!
Ngưng Nhi nép người vào sát Vũ Phàm, theo hắn bước vào bên trong hoa viên.
- Đệ tử Vũ Phàm bái kiến sư cô!
- Ngưng Nhi bái kiến tiền bối!
- Ngồi đi.