Chương 147: Quỷ Bí Chi Trủng

Trời cũng đã chuyển sang chiều tà, mặt trời lừ đừ xuống núi, tia nắng chiếu xuyên qua mấy gốc đại thụ to lớn, để lại từng vệt vàng cam trên mặt đất màu nâu nhạt ẩm ướt xen lẫn sỏi đá và lá khô ở bên dưới.

Ở một bãi đá tương đối bằng phẳng, có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng điều tức, xung quanh là một đội ngũ ước chừng mười ba mười lăm người đang vây quanh thành một vòng tròn.

Gã chính là Đằng Ngụy Diên.

Mặt mày y trông vô cùng thống khổ, dường như đang toàn lực chống đỡ lại cơn đau nhức trong kinh mạch, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Bên trong Ma Thú Sơn Mạch vô cùng nguy hiểm, nên đám người Tật Tam Lang phải ở lại hộ pháp cho Đằng Ngụy Diên ổn định lại thương thế và hạn chế tác dụng phụ của bí pháp, hiện tại vẫn còn ở trong sâm lâm, còn đám người Từ Đông Hải sau khi nhận được bồi thường từ Tật Tam Lang đã nhanh chóng rời đi.

Tên họ Tật lo lắng nhìn về phía Ngụy Diên, trong lòng có chút cấp bách bởi vì nếu như bọn họ không kịp rời khỏi đây trước khi trời tối thì sẽ vô cùng phiền toái.

Ban đêm ở trong Ma Thú Sơn Mạch là nỗi ác mộng đối với những tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ như bọn họ.

Đắn đo một hồi, tên Tam Lang đành phải chia đội ngũ ra làm hai, một nhóm hộ tống những người bị thương trở về Trung Thổ thành trước, còn một nhóm ở lại cùng hắn hộ pháp cho Đằng Ngụy Diên.

- Tật sư huynh, bảo trọng!

Một nhóm đệ tử Hoàng Thiên tông nhanh chóng dẫn theo đồng đội rời đi, thẳng hướng Trung Thổ thành mà cấp tốc phi hành, hy vọng có thể vào thành kịp lúc trời tối.

Một tên đang bị trọng thương bất mãn nói:

- Rõ ràng là Tật sư huynh quá thiên vị tên họ Đằng đó ... những thương tích này của ta đúng là phí công vô ích mà ... ài ...

- Thôi ngươi đừng nói nữa, ngươi càng nói ta càng tức giận ... mẹ nó mạng của lão tử không lẽ không so được với tên cầm quạt đó?

- Đúng vậy a, nghĩ lại thật tức chết ta mà!

...

Tòa thành trì càng lúc càng rõ dần trong tầm mất của Vũ Phàm.

Nhìn Trung Thổ thành rộng lớn vô biên ở phía trước, trái tim của Vũ Phàm vẫn rạo rực như ngày đầu mới đến đây bởi sự hùng vĩ của tòa thành này, và nó là minh chứng cho thành tựu của tu chân giới nhân tộc và cũng là niềm tự hào của bọn họ.

Và Vũ Phàm, hắn cũng không ngoại lệ.

Trận chiến lần này với Đằng Ngụy Diên đã mang lại cho Vũ Phàm không ít kinh nghiệm quý giá, nhất là phương thức mà Ngụy Diên dùng để truy tung hắn lúc nãy, đã giúp Vũ Phàm hiểu rõ được điểm hạn chế của chiêu thức của mình, ở trong thiên địa này, quả nhiên không có chiêu thức nào là thập toàn vô khuyết.

Vũ Phàm cũng cẩn thận ghi nhớ phương thức này, để sau này lỡ như gặp phải địch nhân có ẩn thân thuật như hắn, liền có thể dùng một chiêu này để truy tung đối phương, một chiêu vừa nãy của Ngụy Diên đúng là không tồi chút nào.

Suy nghĩ suốt một đoạn đường dài nãy giờ, Vũ Phàm cũng đã nghĩ ra cách để làm đối phương bị rối loạn, chỉ cần hắn chế thêm mấy cái hình nhân giống mình, tùy tiện đặt trong phạm vi này liền như thể phân thân, làm địch nhân khó lòng phân biệt thật hư.

Đột nhiên hắn nhớ đến đám thi khôi của Âm Thi tông ngày trước, ở Thiên Huyền Đại Lục còn có một nhánh tu sĩ tu luyện khôi lỗi, gọi là Khôi Lỗi Sư, bọn họ không sử dụng thân thể tu sĩ để luyện thành thi khôi như Âm Thi tông mà sử dụng thân thể yêu thú, hoặc rèn đúc các khôi lỗi cơ giáp bằng các nguyên vật liệu đặc thù để điều khiển.

Theo như hắn biết thì đa số khôi lỗi sư dùng thần thức để điều khiển khôi lỗi, hoặc một số ít sẽ luyện hồn phách của yêu thú thành khôi lỗi chi hồn để nó tự hoạt động theo mệnh lệnh của khôi lỗi sư.

Nhưng điểm hạn chế của khôi lỗi chi hồn phương pháp là hồn của yêu thú nào thì chỉ dùng được cho khôi lỗi hình dạng tương tự như yêu thú đó.

Chẳng hạn như không thể dùng hồn của một yêu thú đi bằng tứ chi để điều khiển một khôi lỗi phi điểu, bởi vì nó chỉ hoạt động dựa trên bản năng vốn có lúc còn sống và mệnh lệnh của khôi lỗi sư mà thôi.

Thần hồn chi lực là thứ mà Vũ Phàm không hề thiếu, thiên phú tu luyện thần hồn của Vũ Phàm thậm chí có thể nói là mạnh ngang với thiên phú tu luyện kiếm đạo.

"Khôi lỗi thuật! Hừm ... nếu có thời gian ta sẽ tìm hiểu chút vậy!"

Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi âm thầm hạ quyết định, có thêm một thủ thuật bảo mạng cũng tốt hơn cho hắn.

Nghĩ bâng quơ một lát, Vũ Phàm và đội ngũ đã vào đến Trung Thổ thành, bọn họ đi đến một góc đường trống trải, dừng chân lại trò chuyện đôi ba câu với nhau trước khi từ biệt.

Nói chuyện được một lúc thì Từ Đông Hải mới bắt đầu liệt kê chiến lợi phẩm của bọn họ:

- Chư vị huynh đệ, hôm nay mọi người đã vất vả rồi ... lần này thu được tổng cộng 57 quả Đào Tiên, Tụ Nguyên Đan 120 viên, chân khí thạch tinh phẩm 120 viên, 60 cân Thiết Mộc.

Mọi người hai mắt sáng rực chữ tài khi nghe Từ Đông Hải báo cáo thu hoạch lần này, một người trong đội ngũ vui vẻ nói:

- Đệ đề nghị chúng ta chia đều, mọi người thấy như thế nào?

- Ta đồng ý!

- Ta cũng đồng ý!

- ...

Từ Đông Hải dựa theo biểu quyết số đông nhanh chóng chia chiến lợi phẩm ra làm 12 phần, đưa cho mọi người , về phần Đào Tiên bị thiếu, mọi người trong đội ngũ đều đồng ý lấy chân khí thạch bù lại cho những người không lấy Đào Tiên, coi như là công bằng.

Vũ Phàm nhìn quả Đào Tiên bên trong nhẫn trữ vật, đột nhiên hắn nảy ra một ý định táo bạo là dùng quả này để pha trà, Vũ Phàm nở một nụ cười vui vẻ nghĩ ngợi, "chậc, cũng đáng để thử một lần a!".

Đột nhiên Vũ Phàm khựng lại một chút, hắn nhìn thấy đồ hình Ngạ Quỷ nhỏ như đồng xu ở trên vách của một trà lâu, hệt như trên cái lệnh bài của Khương Thần lão sư đưa cho hắn, đây là nơi hắn cần đến khi đến Trung Thổ thành theo lời giao phó của lão.

Vũ Phàm cười cười rồi hắn nhanh chóng rời đi như bình thường.

...

Đêm tối, Vũ Phàm dùng thần thông độn thiên đi ra khỏi Khương phủ, hắn lúc này đã cải trang, đeo một lớp mặt nạ, tiến nhanh về phía trà lâu lúc chiều.

Vũ Phàm đi vào trà lâu, rồi trực tiếp đi đến một lão giả ngồi ở một góc cửa trên lầu.

Lão nhàn nhạt hỏi:

- Lệnh bài đâu?

Vũ Phàm chìa cái lệnh bài cho lão xem, thấy lão gật đầu, hắn mới tiến vào bên trong.

- Mời quan gia ngồi!

Vũ Phàm ngồi xuống rồi cẩn thận quan sát người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt, nhìn nàng thoạt chừng tuổi đôi mươi, nhưng tu vi của nàng hắn lại nhìn không thấu, nhưng theo như Vũ Phàm suy đoán thì có lẽ là trên Nguyên Anh kỳ.

Người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt nhẹ nhàng lên tiếng:

- Quan gia ngài muốn hỏi điều gì?

Thanh âm của Vũ Phàm có chút khàn khàn, hắn nói:

- Ta muốn biết vị trí của Quỷ Bí Chi Trủng!

Người phụ nữ khi nghe đến danh tự này liền nhíu mày một chút, rồi nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình thường, đưa đến trước mặt của Vũ Phàm một cái địa đồ:

- Công tử tin tức thật linh thông, bọn ta cũng chỉ mới xác định được vị trí của nó không lâu!

Chuyện này không phải là Vũ Phàm tính toán chuẩn xác, mà là vào một năm trước Khương Thần lão nhân đã sử dụng đặc quyền của mình để hỏi thăm về tiến độ xác định vị trí của Quỷ Bí Chi Trủng, nhờ hắn một năm sau đến Trung Thổ thành, tiếp nhận vị trí của Quỷ Bí Chi Trủng và tiến về đây tìm lại một vật cho lão.

- Thời gian nó mở ra thông đạo là khi nào?

- Ước chừng cuối mùa đông năm nay!

- Có bao nhiêu thế lực biết đến lần xuất thế này của nó?

- Cụ thể không thể nói rõ, nhưng không quá mười bên!

Lời này Vũ Phàm hiểu, hẳn là cũng có một vài bên khác đến đây hỏi tin tức về Quỷ Bí Chi Trủng, cho nên bọn họ không thể trả lời Vũ Phàm.

- Đa tạ! Hai lần còn lại chuyển thành một câu hỏi cho lần sau.

- Vâng thưa quan gia!

Nói rồi Vũ Phàm liền rời đi, ra khỏi trà lâu, hắn cẩn thận thả ra thần thức thăm dò xung quanh xem xem có ai bám theo hắn hay không, hắn đi lòng vòng mấy bận, xác định không có ai bám theo, mới đi vào một chỗ vắng vẻ, dùng thần thông Độn Thiên rời đi.

Mùa thu năm nay hắn phải đến Ẩn Nặc Thành để gặp Nhậm lão sư của hắn, vừa vặn Quỷ Bí Chi Trủng cũng ở gần đó thật là xảo hợp.

"Chẳng lẽ Nhậm lão sư cũng đánh chú ý lên Quỷ Bí Chi Trủng?"

...

Ở một nơi nào đó bên trong Ma Thú Sơn Mạch, một tên mập mạp hỏi sư huynh của mình:

- Sư huynh, chúng ta đang đi đâu đây?

- Ẩn Nặc Thành!

- Hả, chỗ đó là chỗ nào, có được ăn ngon không?

- Ngươi mau đứng tấn đàng hoàng cho ta!

- A ... ta biết rồi sư huynh!

Hắn cười như mếu, cố gắng đứng tấn cho vị sư huynh trước mặt xem, trong lòng thầm kêu khổ không thôi, đã là nửa đêm rồi a, sư huynh không cần ngủ nhưng ta thì cần a!

Hắn thật sự muốn gào lên với lão thiên, tại sao lại bất công với ta như vậy.