Chương 146: Đằng Ngụy Diên

Bình thường Đằng Ngụy Diên rất ít khi sử dụng Bí Pháp đả huyệt Thông Viên Tý Toái Lực này để kích phát chiến lực, bởi hắn hiểu rõ hậu quả sau khi sử dụng nó, nặng thì nằm trên giường tịnh dưỡng một năm, nhẹ thì cũng mất năm sáu tháng mới có thể hồi phục.

Cái bí pháp Thông Viên Tý Toái Lực này cũng không phải là cái gì quá cao siêu, chỉ đơn thuần là dùng chân khí đả thông và mở rộng đoạn kinh mạch đang bị tắc nghẽn hoặc chật hẹp, dùng chân khí ép nó mở rộng ra trong thời gian ngắn để chân khí có thể lưu động nhanh hơn bình thường, cũng chính vì cưỡng ép như vậy mà để lại tổn thương nặng nề cho kinh mạch.

Đây cũng được xem là phương thức chiến đấu ta tổn một ngàn địch tổn tám trăm.

Nhưng mà một khi thất bại thì hậu quả thật là khôn lường, thậm chí có thể mất mạng dưới tay địch.

Loại bí pháp kích phát tiềm lực này của Đằng Ngụy Diên chỉ có thể duy trì hơn một khắc, ước chừng hai mươi phút thời gian mà thôi, cho nên hắn cần phải nén đau, tốc chiến tốc thắng quyết tâm hạ được Vũ Phàm.

Thiết phiến trong tay hắn nằm ngang lơ lửng giữa hai bàn tay, phút chốc cấp tốc xoay tròn, xung quanh người hắn hình thành một cơn lốc dữ dội. cuồng phong cuồn cuộn lưu chuyển xung quanh phạm vi hơn một trăm trượng, cây cối ở trong phạm vi này oằn mình theo từng cơn gió, lá cây bay xào xạc trên không trung.

Đột nhiên hắn lao thẳng đến chỗ của Vũ Phàm đang ẩn nấp, hắn cười lạnh:

- Tên chuột nhắt, trong Bạo Phong Tàn Vũ của ta, lại còn muốn lẩn trốn!

Oành! Ầm ... ầm ...

Tên Đằng Ngụy Diên này cũng không phải kẻ ngốc, tuy mắt hắn và thần thức của hắn không thể tìm ra Vũ Phàm, nhưng hắn tu luyện phong thuật liền có thể mượn gió để tìm kiếm vị trí của Vũ Phàm, ở trong phạm vi của Bạo Phong Tàn Vũ, chỉ cần có vật cản, hắn liền có thể cảm ứng tới.

Vũ Phàm kinh hô một tiếng.

- Hảo!

Cuồng phong hội tụ hóa thành một cái phong đao, nhằm vào chỗ Vũ Phàm ẩn nấp mà quật xuống, phong đao trảm nát mặt đất chỗ Vũ Phàm vừa đứng lúc nãy ra làm hai nửa, đất đá bay mù mịt.

Phong đao vừa tan, đã hóa thành hàng ngàn phong nhận càn quét tứ phương, đây là một chiêu Phong Nhận Tàn Dạ của Ngụy Diên.

Vũ Phàm hừ lạnh, Nhất Niệm kiếm xuất vỏ, kiếm ý bừng bừng, kêu lên từng tiếng thanh minh nghênh đón cường địch.

- Mai Hoa Kiếm!

Xoạt ... xoạt!

Uỳnh! Uỳnh ... Uỳnh!

Một đóa, hai đóa, ... rồi hàng trăm hàng ngàn đóa hoa mai nhanh chóng nở rộ trong không trung, kháng cự lại phong nhận của Đằng Ngụy Diên.

Phong Nhận Tàn Dạ của Ngụy Diên đối đầu với Mai Hoa Kiếm của Vũ Phàm tạo nên một cảnh sắc vô cùng rung động lòng người.

Ngàn đóa hoa mai rực rỡ, nở rộ trong cuồng phong gào thét, khi hoa mai va chạm với phong nhận cả hai liền cùng tan ra thành từng hạt chân khí mỏng manh như kim sa, rơi lả tả lấp lánh trong không trung, vô cùng hoa lệ đẹp mắt.

Phong nhận càng lúc càng yếu thế, hoa mai càng lúc càng nở rộ, ép cho Ngụy Diên cảm thấy ngột ngạt, hắn vội lùi lại phía sau, tụ chân khí trong thiên địa hóa thành một mũi thương bén nhọn, hòng xuyên phá được rừng hoa mai kiếm khí trước mặt, hắn gầm lên ngạo nghễ.

- Phá Phong Thương!

Vũ Phàm hừ lạnh, hắn cũng dùng Thương Tùng Nghênh Khách đáp trả, kiếm khí hội tụ vào thân Nhất Niệm kiếm, mang theo khí thế sừng sững của thương tùng vạn năm, nghênh đón cơn bão lớn đang đến trước mặt.

Một thương tựa như phong bạo của thiên địa giận dữ, một kiếm như thương tùng bất khuất sừng sững, ầm ầm va chạm.

OÀNH! ẦM! ẦM!

Ngụy Diên sững sỡ nhìn tràng cảnh trước mặt, Phá Phong Thương của hắn bị Thương Tùng Nghênh Khách của Vũ Phàm hoàn toàn áp chế, trong nháy mắt bị phá giải, hóa thành từng đạo phong nhận nhỏ bé bay tán loạn trong hư không.

Khí thế của Thương Tùng Nghênh Khách, không những không suy giảm mà còn mạnh mẽ hơn lúc ban đầu, mang theo uy áp cự đại đánh tới trước mặt của Ngụy Diên.

Tới lúc này, Tật Tam Lang cũng đã nhìn ra thân phận của Vũ Phàm, người đeo mặt nạ ở phía bên kia, kẻ đang áp chế Đằng Ngụy Diên, chính là Khương Chính Hạo, đệ tử Kiếm Vương.

Đằng Ngụy Diên bị kiếm khí của Vũ Phàm ép tới hô hấp không thông, đột kích thất bại, lại bị Vũ Phàm mượn thế ép tới, hắn đành phải liều mình chống trả.

"Thổ Bích Thuẫn"

Hắn dựng lên khiên thuẫn để phòng thủ, đồng thời dùng công kích cản lại Vũ Phàm.

- Thập Bát Thích Loan Phiến!

Cái thiết phiến trong tay hắn, phân thành mười tám mảnh, theo mười tám hướng khác nhau xông về phía Vũ Phàm, với tốc độ cực nhanh.

Vũ Phàm buộc phải biến chiêu, dùng Thần Long Bộ Pháp né tránh, từ trong không gian giới chỉ, mười tám cái phong châm nhanh chóng xuất hiện, đối chọi với Thập Bát Thích Loan Phiến của đối phương.

Choang ... choang!

Đằng Ngụy Diên xưa nay rất tự hào về thần thức của mình, nhất là khả năng ngự khí của hắn, bây giờ gặp phải Vũ Phàm, hắn liền cảm thấy hết thảy những điều hắn tự hào trước đây, đều là hư vô tầm thường trước nam tử đeo mặt nạ này.

Y điểm chân, cấp tốc lùi lại phía sau, lần nữa triệu hồi Thập Bát Thích Loan Phiến trở về, mười tám mảnh nhỏ nhanh chóng hợp lại thành một cái thiết phiến, hắn phất nhẹ tay, một đạo phong nhận hình bán nguyệt lao thẳng về phía của Vũ Phàm, nhưng dù hắn có cố gắng cỡ nào, vẫn không tài nào chém trúng được chân thân của đối phương.

Khóe miệng hắn trào máu, bởi vì vận dụng chân khí quá sức mà ảnh hưởng đến kinh mạch, vốn đang bị bí pháp ép mở rộng, hắn đang phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình.

Vũ Phàm chợt xuất hiện ở một bên hông của Đằng Ngụy Diên, Nhất Niệm kiếm lóe lên một đường, nhanh như sấm chớp trên bầu trời, một đạo hoàng kim kiếm khí nhanh chóng bay về phía Ngụy Diên.

BÀNH!

Trong sát na, Ngụy Diên huy động pháp bảo Thiết Mộc Thuẫn kịp thời chống đỡ, bảo trụ được yếu huyệt, nhưng cũng bị lực phản chấn làm cho bị nội thương không nhẹ, thân thể như diều đứt dây bay ra xa mấy chục trượng, nặng nề đập lên vách đá rơi xuống mặt đất.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, một đầu chân long to như thân thể đại hán, đang ầm ầm đánh xuống đỉnh đầu hắn, uy áp của một chiêu này làm hắn run rẩy sợ hãi, từ một bên, Tật Tam Lang hét thảm:

- Khương công tử, mau dừng tay, chúng ta nhận thua!

ẦM!

Đoạn Vĩ trảm một vệt dài trên mặt đất, ngay sát bên cạnh Ngụy Diên, tạo ra một cái rãnh sâu năm mươi mấy tấc, chém nứt cả mặt đá phía sau một vết nứt dài ngoằn nghèo như con mãng xà, Ngụy Diên hai mắt thẫn thờ nhìn thân ảnh tựa như thái sơn ở trước mặt.

Hắn đã thua, thua vỏn vẹn trong mấy chiêu ngắn ngủi, đối phương là kỳ tài, hắn thua tâm phục khẩu phục.

Phụt!

Ngụy Diên ôm ngực ho ra một búng máu, cả người lắc lư lảo đảo.

Vũ Phàm dùng vỏ kiếm điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể của Ngụy Diên chặn lại luồng chân khí đang tán loạn trong cơ thể hắn, lại dùng độc tán khí nhét vào miệng hắn.

Ngụy Diên vốn là kẻ thông minh, hắn biết đây là độc gì, và cũng hiểu rõ nó sẽ có tác dụng gì:

- Đa ... tạ!

Vũ Phàm nói:

- Đừng nhiều lời, độc này chỉ có tác dụng trong một lát, ngươi mau chóng ổn định, rồi tìm cách cứu vãn kinh mạch!

- Ta hiểu rồi.

Tên họ Đằng không dám nhiều lời nữa, nuốt xuống đan dược bảo trụ kinh mạch trước, rồi mới nuốt xuống đan dược hóa giải độc tán khí.

Chân khí vừa hồi phục trong kinh mạch của hắn, một cơn đau nhức xông lên tận thức hải, làm hắn phải cắn răng, nhíu mày.

Thấy tên này cũng đã ổn, Vũ Phàm liền xoay người rời đi, chiến đấu bên kia đã dừng, Từ Đông Hải nói:

- Hừ, lần này ta đại lượng bỏ qua, lần sau coi chừng ta!

Vốn dĩ cả hai bên đều không dám giết hại đối phương, một khi xảy ra án mạng, chuyện này sẽ phức tạp vô cùng, nay Tật Tam Lang đã nhận thua, liền dừng lại, Từ Đông Hải bây giờ đang to nhỏ đòi chiến lợi phẩm từ chỗ Tật Tam Lang, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tên họ Tật vì lo lắng an nguy của Đằng Ngụy Diên nên phải nhanh chóng đồng ý, thành thử ra đội ngũ của Từ Đông Hải được lợi rất nhiều.

Vừa nãy Vũ Phàm cũng là kính trọng đối thủ, cho nên mới tiện tay hỗ trợ hắn một chút, nhưng hắn không ngờ là, Ngụy Diên vì chuyện này mà vô cùng cảm kích hắn.

Tật Tam Lang và đội ngũ của hắn vội vã chạy đến chỗ của Ngụy Diên.

- Đằng sư đệ, ngươi ổn chứ!

Một số người trong đội ngũ của tên họ Tật cảm thấy bất mãn, chỉ vì một tên họ Đằng, bọn họ phải nhận thua trong cay đắng.

Những người khác thì lại cảm thấy bội phục trước tình nghĩa của tên họ Tật với Đằng Ngụy Diên.