Tốc độ di chuyển của Lục Sở Mộ cũng không tính là thấp so với tu sĩ có cùng cấp bậc tu vi, nhưng so với đám người ở đây, thì lại có chút chậm, mặt khác, nhóm hắc y nhân đang truy theo bọn họ đa số cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ, nên tốc độ có phần nhanh hơn.
Đội ngũ di chuyển cùng nhau, tất sẽ bị hạn chế bởi tốc độ di chuyển chậm nhất, lúc này Lục Sở Mộ cũng có chút nóng lòng, hắn nói:
- Sư huynh, hay là mọi người cứ mặc kệ đệ, mau chóng di chuyển về phía trước, đệ sẽ tìm chỗ để ẩn nấp.
Từ Đông Hải và Vũ Phàm đồng thời lắc đầu, Vũ Phàm nói:
- Chúng ta chưa rõ thủ đoạn của địch nhân, để ngươi tách ra quả thực là ta có chút không an tâm.
Từ Đông Hải gật đầu, hắn nói:
- Bọn chúng dường như phối hợp với nhau rất tốt, không phải là lũ ô hợp bình thường, một khi ngươi tách ra đi một mình, chính là chịu chết.
Lời này của Từ Đông Hải nói không hề sai, bọn họ vốn là đội ngũ làm nhiệm vụ thường xuyên của Tật Tam Lang, cho nên bọn họ rất hiểu ý nhau, gần như cùng một cấp độ với đội ngũ của Từ Đông Hải, so ra cũng không hơn kém bao nhiêu.
Vũ Phàm vừa di chuyển vừa đăm chiêu suy nghĩ, dường như có cái gì đó không đúng, hắn bố trí rất nhiều phù lục để cản đường đám người hắc y nhân đang truy đuổi ở phía sau, ấy vậy mà từ nãy đến giờ hắn không nghe thấy âm thanh của phù lục bạo nổ, liền suy đoán có khả năng là đối phương có pháp bảo vô hiệu hóa đám phù lục này từ xa.
Lúc này bọn họ đang di chuyển xuôi theo chiều gió cho nên Vũ Phàm không thể sử dụng độc công bởi vì nếu không cẩn thận xảy ra sơ sót lại thành tự mình hại mình.
Đội ngũ Vũ Phàm chạy đến gần bìa rừng của Ma Thú Sơn Mạch thì đằng sau truyền đến từng tiếng gió rít gào kèm theo tiếng vũ kỹ mở đường của đám người Tật Tam Lang.
Tên họ Tật từ đằng xa vận khí hét lớn:
- Đám cẩu tạp chủng Từ Đông Hải ngươi, mau đứng lại cho ta!
Khuôn mặt của tên quân sư đi một bên của Tật Tam Lang lập tức biến sắc, tên họ Tật này đúng là ngu xuẩn mà, đang giả trang là sơn tặc trong núi, không quen không biết đối phương để chặn đường cướp của, ấy vậy mà lại gọi thẳng tên họ người ta ra như vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Tên quân sư thở dài thườn thượt, hắn cũng hết nói nổi vị sư huynh này của mình, nếu không phải vì chuyện năm đó, hắn cũng không đi theo một tên chỉ dùng cơ bắp như thế này.
Vũ Phàm nhíu mày, đối phương có thể gọi thẳng tên họ của Từ Đông Hải như thế này, hẳn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ trước nhằm vào Từ Đông Hải, khả năng là báo thù riêng.
Tật Tam Lang đứng trên phi kiếm, hai tay co lại sát ngực, kết thành thủ chưởng, áp lại vào nhau nén chân khí hội tụ vào lòng hai bàn tay, nặng nề từng chút một đẩy về phía trước, hắn gầm lên đầy kiêu hãnh:
- Phục Hổ Quyền!
Một bàn tay bằng chân khí màu hoàng kim nhanh chóng bay ra từ tay của Tật Tam Lang, nó càng lúc càng hóa lớn, đến khi bề ngang của bàn tay cỡ chừng một trượng mới dừng lại, mang theo áp lực nặng nề bay về phía đội ngũ của Vũ Phàm.
Phong áp của một chiêu này thổi dạt cây cỏ trên quỹ đạo của nó ra hai bên, nằm rạp trên mặt đất.
Từ Đông Hải hừ lạnh, hắn rút đao ở sau lưng mình ra, súc thế đánh trả một chiêu.
- Hoành Tảo Hoang Vũ!
Uỳnh! Uỳnh!
ẦM!
Một đạo đao kình hình bán nguyệt nhanh chóng bay ra từ đao của Từ Đông Hải, bề ngang của đao kình ước chừng một trượng hơn, mang theo đao khí ngút trời chém về phía cự chưởng ở trước mặt, hai chiêu giao phong ầm ầm bạo nổ tan tành trên không trung.
Phong áp của vụ nổ thổi bần bật, làm cây cối xung quanh đổ rạp từng mảng, thân cây bị chấn nát thành từng mảnh tan tành.
Nói thì dài, nhưng thực tế diễn biến lại vô cùng nhanh, từ lúc Tật Tam Lang xuất chiêu, cho đến lúc Từ Đông Hải đáp trả, chỉ vỏn vẹn trong hai câu nói, mười mấy nhịp thở mà thôi.
Nhìn thấy một chiêu vừa nãy của đối phương, lại đối chiếu trí nhớ của mình, Vũ Phàm liền nhận thức được đối phương là Tật Tam Lang của Hoàng Thiên tông.
Vũ Phàm cười lạnh, hắn hét lớn:
- Tật Tam Lang, ngươi cũng thích chơi trò sơn tặc sao?
Tật Tam Lang đầu óc đơn giản, lại thấy đối phương gọi đúng danh tự của mình liền giật nảy mình, nói hớ:
- Sao ngươi lại biết ta?
- A ... sư huynh!
Tên quân sư muốn chặn lại thì đã muộn, hắn híp mắt âm trầm nhìn về phía Vũ Phàm, người đang đeo mặt nạ ở phía trước, đối phương là ai, sao lại có thể nhận ra được Tật sư huynh một cách nhanh chóng như vậy.
"Người này không thể xem thường"
Hắn quả thật muốn lao đến chỗ của Vũ Phàm, lột cái mặt nạ của người này xuống, xem xem hắn là ai, là người đến từ phương nào.
Từ Đông Hải cười lạnh, hắn châm chọc nói:
- Tật Tam Lang ngươi giả thần giả quỷ làm cái gì không biết?
Tật Tam Lang thẹn quá hóa giận, hắn hét lớn đầy giận dữ:
- Giao ra Đào Tiên bổn đại gia tha cho các ngươi một con đường sống!!!
Từ Đông Hải cười lớn một tràng, hắn nói:
- Vốn còn tưởng là ai, nếu như là Tật lão đệ ngươi, Từ Đông Hải ta còn không để vào mắt!
Tật Tam Lang giận dữ nói:
- Mẹ nó ... xem lão tử xé cái miệng chó của ngươi!
Hắn điên cuồng lao lên như một con trâu điên, trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên, hai tay hắn đỏ rực một mảng, chân khí hội tụ vô cùng nồng đậm, dường như dồn toàn bộ sức lực vào một quyền này.
Từ Đông Hải thấy vậy, ngược lại không sợ, cầm theo đại đao, sát khí bừng bừng lao vào tên họ Tật mà chiến.
Đã xác nhận được đối phương là kẻ nào, tâm lý nặng nề của đám người Vũ Phàm cũng được gỡ bỏ, chẳng biết ai là người bắt đầu, một tiếng nói vang lên làm mọi người bừng tỉnh, lao vào đối chiến với địch nhân.
- Sát!!!
Tên quân sư mải nhìn Tật Tam Lang và Từ Đông Hải có một lúc, đến khi quay lại đã không thấy bóng dáng của người đeo mặt nạ lúc nãy đâu, hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, hét lớn:
- Cẩn thận ám chiêu!
Nhưng y không ngờ rằng, người bị Vũ Phàm nhắm vào lại chính là y.
Tên quân sư của Tật Tam Lang cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo đang lao vọt về phía mình, vội vàng xoay người lại, lấy cái thiết phiến che ở ngang bả vai trái.
Choang!
Ám Hồn Kiếm va chạm vào thiết phiên kêu lên một tiếng thanh thúy, khí lực của Ám Hồn Kiếm cũng không nhỏ, chấn cho y bay ra xa hơn hai trượng, tay phải cầm thiết phiến tê rần rần từng hồi, hắn hít vào một ngụm khí lạnh nhìn về khoảng không trước mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Mạnh ... mạnh như vậy!"
Y sợ là bởi vì y lại không thấy Ám Hồn Kiếm đâu nữa, cứ như nó hoàn toàn biến mất trong thiên địa vậy.
Chỉ có ai trong tình trạng của hắn mới hiểu rõ cái hoàn cảnh ám muội này, hắn đang đối chiến với một kẻ địch mà ngay cả chân thân và vũ khí của hắn đều không thấy đâu, chớp nhoáng xuất hiện lại chớp nhoáng biến mất, hắn chỉ có thể ở thế bị động mà phòng thủ.
Hắn hét thảm:
- Tật sư huynh, mau cho đệ mượn Tinh La Bàn a!
Tật Tam Lang đang chật vật chiến đấu ở bên này nghe thấy vậy, cũng không tiếc mạo hiểm mà ném cái Tinh La Bàn về phía y, cho thấy tầm quan trọng của y trong lòng của Tật Tam Lang lớn cỡ nào.
- Đón lấy!
Tinh La Bàn bay nhanh trên không trung.
Nó bay được một nửa quãng đường thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng, mười hai cái phong châm mang theo lôi phù và hỏa phù ầm ầm lao tới chỗ của nó rồi bạo nổ điên cuồng.
Tật Tam Lang lẫn tên quân sư hét thảm:
- Không!!!
Vũ Phàm không phải là kẻ ngốc, trong tình hình này mà tên quân sư mượn Tật Tam Lang pháp bảo Tinh La Bàn, chắc chắn là muốn dùng nó để xác định vị trí của Vũ Phàm, nếu đã vậy, hắn liền phá cái pháp bảo này trước khi nó đến được tay của tên quân sư.
Tiếng bạo nổ vang vọng ầm ầm trong hư không, Tinh La Bàn bị vụ nổ chấn bay ra một góc xa, mặt Tinh La Bàn xuất hiện một vết nứt nhỏ, dài cỡ một đốt tay, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ để tên họ Tật nhỏ máu không thôi.
- A ... tên khốn nạn, ngươi chui ra đây!
Cả hai tên này cùng lúc hét lớn chửi rủa.
Một bóng đen xuất hiện ngay chỗ của Tinh La Bàn, rồi đột ngột biến mất, chỉ trong tích tắc, còn chưa đến một nhịp thở, Tật Tam Lang mất đi cảm ứng với Tinh La Bàn, hắn gào khản cổ:
- Mau giết hắn, hắn cướp lấy pháp bảo của ta rồi Đằng sư đệ!
Tên quân sư họ Đằng biến sắc, Tinh La Bàn là Địa giai tinh phẩm pháp bảo, giá trị của nó không hề nhỏ, Tật Tam Lang và hắn phải bỏ ra một cái giá vô cùng lớn mới có thể đoạt nó đến tay từ trong đấu giá đại hội ba năm trước.
Tật Tam Lang phân tâm trong phút chốc, liền bị Từ Đông Hải dồn vào thế yếu, đánh tới tấp không có khoảng trống để hoàn thủ.
Vũ Phàm lúc này đã hóa thành một làn sương mờ, ẩn nấp sau một cây đại thụ quan sát hết thảy chiến địa ở trước mặt, hắn nở một nụ cười đắc ý trên môi.
Tay hắn khẽ động, Ám Hồn Kiếm như thuấn di bay vọt về phía tên Tật Tam Lang.
Tên họ Đằng biến sắc, hắn hét lớn:
- Sư huynh cẩn thận!
Đồng thời, dùng hết sức lực bình sinh truy theo Ám Hồn Kiếm của Vũ Phàm, hy vọng có thể giúp được Tật Tam Lang một tay.
Ngay khi hắn xoay người truy theo Ám Hồn Kiếm, một luồng kiếm khí nặng tựa thái sơn áp đến sau lưng hắn, làm hắn giật mình xoay người chống đỡ, khuôn mặt tái mét, trên không là thân ảnh của tên đeo mặt nạ lúc nãy.
Lần này Vũ Phàm đích thân đánh tới làm y có chút ngưng trọng.
"Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Nhị trọng thiên"
Trong thế bị động, Đằng Ngụy Diên chỉ có thể thi triển phòng ngự vũ kỹ để chống đỡ.
"Thổ Bích Thuẫn"
Một cái thổ thuẫn nhanh chóng hiện trước mặt hắn, nghênh đón thế công của Vũ Phàm.
OÀNH!
Ầm! Ầm! Ầm!
Một kích này của Vũ Phàm chấn Đặng Ngụy Diên bay thẳng xuống mặt đất bên dưới, cày nát thành một đường dài hơn một trượng mới dừng lại, khóe miệng tên họ Đằng trào máu tươi, nhanh chóng tìm cách đứng dậy.
Con ngươi hắn trợn thật lớn, cái bóng quen thuộc đó đã ở trước mặt hắn, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt nhanh chóng bay ra từ Nhất Niệm, quét ngang hông của Đằng Ngụy Diên, hắn lần nữa hộc máu bay ra xa hơn chục trượng, nặng nề đập lên vách đá rơi xuống, hai tay ôm ngực ho khan, kinh hãi nhìn thân ảnh ở trước mặt.
Hắn là Trúc Cơ thất trọng thiên, vậy mà đứng trước một kẻ chỉ tỏa ra khí tức của Trúc Cơ sơ kỳ lại không có lực để hoàn thủ.
Vũ Phàm nào để y có thời gian thở dốc, hắn dùng Thanh Long Bộ Pháp phối hợp với Nhạn Triền Kiếm đánh tới, giữa chừng lại biến chiêu Thương Tùng Nghênh Khách, mang theo khí thế mãnh liệt đâm tới vai của tên họ Đằng.
Tật Tam Lang không thể không cứu nguy, chỉ có thể bỏ Ngụy cứu Triệu, chưởng một chưởng về phía Vũ Phàm để cản lại, nhưng cũng bởi vì vậy, mà hắn bị Từ Đông Hải chém một đao.
OÀNH!
Ầm, ầm!
Vũ Phàm buộc phải lùi lại tránh đòn, để lộ khoảng trống cho tên Đằng Ngụy Diên hồi vãn.
Tên họ Đằng đôi mắt đỏ ngầu máu, hắn điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể, chiến lực liền bộc phát kinh người, ở đằng xa, tên họ Tật hét thảm:
- Đằng sư đệ, đừng, ngươi không phải là đối thủ của hắn!