Chương 144: Tật Tam Lang

Nơi này ở sâu bên trong Ma Thú Sơn Mạch, bỗng dưng có người lạ tiếp cận, lại chưa biết là địch hay ta, nên đội ngũ của Vũ Phàm quyết định sẽ ẩn nấp để quan sát tình hình trước rồi mới tiếp tục hành động.

Vũ Phàm đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ đến một chỗ khuất nằm lọt giữa mấy cây đại thụ ở các đó không xa, hắn nói:

- Mau bày trận ẩn nấp ở đó!

Từ Đông Hải nhìn qua chỗ Vũ Phàm chỉ, sau đó không có một chút do dự nào, thao tác cực kỳ nhanh nhẹn từ trong không gian giới chỉ lấy ra vật phẩm bày trận, miệng hắn lẩm nhẩm niệm chú ngữ, lại dùng chân khí điều động pháp cụ bố trí đại trận, vỏn vẹn trong hai mươi mấy giây ngắn ngủi đại trận đã bày xong.

Vũ Phàm ở một bên cũng tế xuất ra mấy cái pháp cụ hình la bàn, phối hợp bố trí mê trận xung quanh đại trận của Từ Đông Hải vừa bày ra lúc nãy, khi trận đã thành, hắn nói:

- Mau tiến vào bên trong!

Cả đội ngũ mười một người nhanh chóng tiến vào bên trong đại trận để ẩn nấp, thu liễm khí tức, cẩn thận quan sát tình hình ở xung quanh.

Trước khi Vũ Phàm tiến vào bên trong đại trận, hắn gọi ra mười hai phong châm, lại lấy Thanh Phong phù dán lên trên, rồi đồng loạt kích hoạt chúng, sau đó dùng tinh thần lực điều khiển mấy cái phong châm bay về ba phía khác nhau với tốc độ cực kỳ nhanh.

Làm xong xuôi hết thảy, hắn mới bước vào bên trong đại trận.

Khoảng chừng một phút sau, một nhóm hai mươi người đuổi tới chỗ của bọn họ vừa đứng lúc này, một tên hừ lạnh rồi nói:

- Hình như bọn chúng chia làm ba đường để chạy trốn!

- Sư huy ... đại ca, chúng ta nên làm sao?

- Chia ra!

- Rõ!

Hai mươi người nhanh chóng chia ra thành ba đội truy theo ba hướng khác nhau.

Đến lúc này, đám người Vũ Phàm đang ẩn nấp ở bên trong đại trận đều đã minh bạch, rõ ràng hai mươi hắc y nhân vừa nãy là nhằm vào bọn họ mà đến, cho nên mới có chuyện truy theo phong châm của Vũ Phàm như vậy, nếu chỉ là vô tình đi ngang qua, khẳng định bọn họ sẽ không làm như thế.

Ở bên ngoài vẫn còn hai tên đang lảng vảng ở đây, dường như là được chỉ định lưu lại chỗ này, đề phòng đám người Vũ Phàm tạo ra động tĩnh giả lừa gạt bọn chúng.

Từ Đông Hải ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn về hai tên hắc y nhân ở phía trước, trong lòng nổi lên sát tâm, hắn nhìn một lượt các huynh đệ của mình, xem thử ý kiến của bọn họ như thế nào.

Đội ngũ của Từ Đông Hải sớm tối chung một chỗ với nhau làm nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đã hiểu được ý tứ của đối phương, cả chín người còn lại đồng loạt gật đầu, sát khí bên trong đại trận tăng lên một cách rõ rệt.

Vũ Phàm thấy Từ Đông Hải nhìn mình, liền gật đầu, nếu đối phương đã có ý định nhằm vào bọn họ, bọn họ cũng không cần phải nhân từ để làm gì.

Thực lực của hai tên hắc y nhân này ước chừng là Kết Đan trung kỳ, muốn giết họ trong một hai chiêu là chuyện không thể, nếu đánh lâu dài thì sẽ vô cùng bất lợi, vì đám người kia sẽ nghe thấy động tĩnh đánh nhau mà quay lại.

Nhưng mà chần chừ ở đây lâu cũng không khá hơn là mấy, nếu bọn chúng phát hiện dấu vết chân khí vừa nãy là giả, liền sẽ quay lại và lục tung chỗ này lên để tìm mấy người Vũ Phàm.

Từ Đông Hải cũng biết điều này, hắn chưa vội tấn công hai tên trước mặt là đang nghĩ cách để đột kích bọn chúng, tránh để bọn chúng có thời gian báo động cho đồng bọn biết.

Ở một bên, Vũ Phàm nhặt lấy một cành cây khô, vẽ vẽ lên mặt đất, rồi ghi chú mấy dòng chữ lên đồ hình hắn vừa vẽ, đồ hình này chính xác là những chỗ hắn bố trí cạm bẫy lúc đi đến đây, có thể dùng để rút lui ra ngoài.

Từ Đông Hải hít vào một ngụm khí lạnh nhìn tên "Khương sư đệ" ở trước mặt, tâm tư cẩn thận bậc này, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ngay khi hai tên Kết Đan kỳ xoay lưng về phía bọn họ, Từ Đông Hải dẫn đầu đội ngũ xông ra bất ngờ tập kích.

Oành! Oành!

Ầm! Ầm!

Hai tên hắc y nhân bất ngờ bị trúng chiêu, toàn thân thương tích văng mạnh ra xa mấy chục trượng, đụng nát gần chục gốc cây mới dừng lại.

Trong sự ngỡ ngàng của hai tên này, đội ngũ của Vũ Phàm tháo chạy như điên theo lộ tuyến của Vũ Phàm vạch ra lúc nãy.

Từ Đông Hải và Vũ Phàm phất tay thu lại pháp cụ, đồng thời dùng lôi phù và hỏa phù ném về phía của hai tên Kết Đan kỳ để trì hoãn bọn chúng báo tin cho đồng bọn.

Lôi phù và hỏa phù đồng thời bùng nổ, sức sát thương không hề nhỏ, ép cho hai tên kia buộc phải sử dụng pháp bảo phòng ngự chống đỡ, một tên yếu hơn bị dư uy vụ nổ chấn cho đến thổ huyết, sắc mặt tái nhợt.

- Mau, mau báo cho sư huynh!

Phương hướng mà bọn chúng truy theo lúc nãy, là ngược lại với đường tháo chạy của đám người Vũ Phàm, cho nên bọn chúng muốn đuổi kịp cũng phải mất một đoàn thời gian thì mới có thể.

Một vị sư huynh Kết Đan hậu kỳ vừa chạy vừa nói:

- Ta thấy bọn chúng không quá mạnh, cùng lắm là chiến một trận!

Vũ Phàm nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

- Chạy đến bìa rừng rồi tính tiếp, phòng trường hợp bọn chúng còn có đồng bọn ở quanh đây!

Từ Đông Hải đồng tình với ý kiến của Vũ Phàm, nên hắn lên tiếng nhắc nhở đồng đội:

- Ta nghĩ Khương sư đệ nói không sai, trong này rừng thiêng nước độc, chúng ta tốt nhất phải nên cẩn thận.

Ở chỗ này, tất nhiên lời nói của Từ Đông Hải có hiệu quả hơn hẳn Vũ Phàm, hắn chỉ nói một câu, bên dưới liền nhất nhất nghe theo, điều này cũng cho thấy Từ Đông Hải là một đội trưởng tốt được đồng đội tin cậy, xem ra, kẻ này cũng đáng để kết giao và tin tưởng.

Đám người Thiên Hoàng tông, bất chấp mọi giá ngự kiếm phi hành hy vọng đuổi kịp đám người Vũ Phàm, bọn họ muốn chặn đường cướp của không thành, đồng đội lại bị đối phương đánh trọng thương, liền mang theo ý niệm trả thù mà truy đuổi.

Một tên có đôi mắt lanh lợi, lên tiếng nói:

- Sư huynh, lát nữa có giao chiến cũng phải kiềm chế, tuyệt đối không thể giết người!

Tên họ Tật tức giận nói:

- Cớ gì không thể giết người? Chúng ta toàn thân hắc y, bọn chúng chết trong sâm lâm liên quan gì đến chúng ta cơ chứ?

Tên này lại lên tiếng can ngăn:

- Sư huynh, một khi chết người, sự tình sẽ rất phức tạp, chúng ta có công pháp độc môn của Hoàng Thiên tông rất dễ bị người ta tra ra!

Tên họ Tật hừ lạnh, hắn muốn cãi nhưng không thể cãi được nữa, dù sao tên quân sư này của hắn cũng rất đáng tin, hắn không thể phớt lờ đối phương được.

- Được rồi, được rồi, thật là phiền phức, ta đánh gãy tay gãy chân bọn chúng thôi là được chứ gì?

- Vâng thưa sư huynh!

Hai người bọn họ đang nói chuyện, còn chưa hết câu thì một tiếng bạo nổ đinh tai nhức óc vang lên, một luồng hỏa diệm nóng rực từ bên trái đội ngũ bọn họ lan nhanh sang đây.

ẦM!

- Cẩn thận!

- A ... a .... cứu ta ...

Một tên Trúc Cơ kỳ xui xẻo lãnh trọn vụ nổ, té ngã trên mặt đất kêu la dữ dội, một bên cánh tay trái của hắn bị sức nóng đốt cho khét đen, cực kỳ đau đớn, may là còn giữ được cánh tay.

Tật Tam Lang nhổ một bãi nước bọt, hắn tức giận nói:

- Phi ... mẹ kiếp đám người Thương Huyền tông này thật là chó chết dám chơi ám chiêu với chúng ta? Mẹ nó theo lão tử đánh gãy chân bọn chúng ...

Đội ngũ của Tật Tam Lang phải tách ra ở lại chăm sóc cho người bị thương, ban đầu đi hai mươi người, bây giờ chỉ còn mười lăm người có thể chiến đấu.

Tật Tam Lang lấy ra một cái tinh bàn, nó phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, rồi một lát sau, ngay khi cảm ứng được hỏa phù của Vũ Phàm lưu lại, trên mặt tinh bàn liền xuất hiện một cái mũi tên màu đỏ chỉ về hướng hỏa phù.

- Phi ... điêu trùng tiểu kỹ với lão tử!

Tên họ Tật huy chưởng đánh nát tấm hỏa phù ở phía trước.