Bên trong Ma Thú Sơn Mạch, khắp nơi đều là đại thụ, tán cây của chúng che lấp cả bầu trời vô tận bên trên, lâu lâu mới có một hai khoảng trống để tia nắng lọt qua, cung cấp cho sinh vật ở trong sâm lâm một chút ánh sáng ít ỏi.
Mặt đất bên dưới quanh năm ẩm ướt, bị lũ côn trùng cày xới liên tục nên vô cùng tơi xốp, bởi vậy những chỗ bị tu sĩ dẫm qua, liền lưu lại vết chân, cũng may có lá khô che lấp đi một phần.
Vũ Phàm đi ở sau cùng đội ngũ, hắn vừa di chuyển vừa cẩn thận xóa đi hành tung của bọn họ tránh cho kẻ có ý đồ xấu bám theo, hoặc hấp dẫn sự chú ý của đám sơn tặc ẩn nấp trong này.
Chỗ này cây cối rậm rạp, lại thêm dây leo chằng chịt ngổn ngang khắp lối, tạo thành địa thế vô cùng hiểm trở cho việc phi hành và chiến đấu trên không trung, cho nên tốc độ phi hành ở bên trong Ma Thú Sơn Mạch so với bộ hành mà nói cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Càng đi về phía trước, tiếng thác nước càng rõ dần, pha lẫn tiếng hú hét lúc có lúc không của đám Tam Nhãn Thạch Hầu, át đi tiếng bước chân của đội ngũ Vũ Phàm đang cẩn thận tiếp cận lãnh địa của đám khỉ ba mắt.
Đột nhiên, một thanh phi kiếm bay nhanh như sấm từ chỗ của Từ Đông Hải lao thẳng về phía một con Tam Nhãn Thạch Hầu ở đằng trước, nó còn chưa nhận thức được nguy hiểm đến gần, thì yết hầu đã bị đâm thủng một lỗ bằng ngón tay cái của người trưởng thành.
Cả thân thể nó mềm nhũn, ngã xuống từ cành cây cao, ngay khi thân thể nó chuẩn bị chạm đất thì Vũ Phàm đã lao vọt đến, lấy chân đỡ thi thể to bằng một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi của con khỉ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất để tránh kinh động đến đàn khỉ ở phía trước.
Từ Đông Hải nhìn Vũ Phàm đầy cảm kích, hắn nhỏ giọng nói:
- Đa tạ Khương sư đệ! Là ta sơ suất rồi!
Từ Đông Hải là cố tình thử Vũ Phàm, dù cho lúc nãy, thi thể của con khỉ có rơi xuống đất cũng khó mà có thể đánh động được đàn khỉ ở đằng xa, bởi vì tiếng thác nước đã lấn át hết thảy những âm thanh ở xa hơn một trăm trượng.
Vũ Phàm gật đầu đáp lễ với hắn, không phải là Vũ Phàm cảm thấy kiêu ngạo mà kiệm lời, mà ở chỗ này, bọn họ cần phải giữ im lặng tuyệt đối, tránh phát ra quá nhiều âm thanh đánh động đến đàn Tam Nhãn Thạch Hầu.
Từ chỗ đội ngũ của Vũ Phàm đứng lúc này, đi đến chỗ Đào Tiên thụ còn một khoảng cách ước chừng hai ba trăm trượng nữa, cũng không tính là quá xa, nhưng cũng không quá gần, là khoảng cách hợp lý để mai phục đám Tam Nhãn Thạch Hầu.
Từ Đông Hải thấp giọng nói:
- Chúng ta sẽ giết từ ngoài vào trong để tiêu hao bớt đám lâu la của chúng, ngay khi chạm mặt với mấy con đầu đàn liền tháo chạy, theo bản tính chúng chắc chắn sẽ đuổi theo chúng ta, lúc này phiền Khương sư đệ phối hợp với Yến Thu Thủy hái xuống Đào Tiên, lần này có thu hoạch hay không, đành phải trông chờ vào hai người.
Vũ Phàm nhìn sang phía Yến sư tỷ rồi gật đầu, theo như lời của Từ Đông Hải, thân pháp của vị Yến sư tỷ này cũng không phải dạng vừa, vô cùng thâm bất khả trắc, hắn hy vọng, chốc nữa sẽ được thấy thân thủ thực sự của nàng.
Yến Thu Thủy gật đầu, nàng thấp giọng nói:
- Từ sư huynh yên tâm, chuyện này muội có bảy thành nắm chắc.
Từ Đông Hải gật đầu ghi nhận, rồi hắn quay sang đội ngũ, dùng tay ra hiệu lệnh cho bọn họ bắt đầu tản ra tấn công.
Bọn họ đi theo Từ Đông Hải cũng đã lâu, nhìn thấy hiệu lệnh liền hiểu, lập tức chia thành ba hướng tiến lên phía trước ám sát những con khỉ đứng lẻ loi ở vòng ngoài trong yên lặng.
Vũ Phàm nhìn mấy người bọn họ cũng thầm mong sau này đội ngũ của hắn cũng có thể phối hợp với nhau tốt như thế này.
Qua hơn mười phút, đã có gần mười lăm con Tam Nhãn Thạch Hầu Trúc Cơ sơ kỳ bị hạ sát, mùi máu tanh cũng bắt đầu quanh quẩn trong không khí, hấp dẫn sự chú ý của bầy khỉ ở phía thác nước.
Một con khỉ to lớn như người trưởng thành, mặt mày dữ tợn, hú hét váng trời, dẫn theo một đám khỉ loi nhoi trên dưới mười lăm con tiến nhanh về phía đội ngũ Vũ Phàm đang ẩn nấp.
Từ Đông Hải liếc nhìn Vũ Phàm và Yến Thu Thủy một lần cuối, rồi nhanh chóng lao vọt lên phía trước bắt đầu phối hợp với đội ngũ trảm sát mấy con Tam Nhãn Thạch Hầu.
Động tĩnh chiến đấu mỗi lúc một lớn, tiếng vũ kỹ lúc này đã át hẳn tiếng nước chảy ở đằng xa, mấy con Tam Nhãn Thạch Hầu cũng trở nên kích động hiếu sát hơn hẳn, con ngươi của bọn chúng đỏ quạch, lao nhanh về phía nhóm người Từ Đông Hải đang chiến đấu mà quần ẩu.
Xung quanh gốc Đào Tiên thụ bây giờ trơ trọi không một bóng người, mắt thấy cơ hội đã đến, Yến Thu Thủy và Vũ Phàm đồng thời lao vọt ra khỏi chỗ ẩn nấp, thân pháp được hai người thúc đẩy đến cực hạn, nhanh chóng tiếp cận gốc Đào Tiên thụ.
Vũ Phàm ngạc nhiên nhìn tàn ảnh của Yến Thu Thủy ở một bên, tốc độ của nàng phải nói là nhanh hơn cả hắn, Từ Đông Hải quả nhiên không nói ngoa về thân pháp của nàng.
Đám người Từ Đông Hải ở bên này, trợn mắt lên nhìn tàn ảnh của hai người Vũ Phàm và Yến Thu Thủy ở đằng xa, lắc đầu lè lưỡi, thân pháp của bọn họ không thể nào dùng từ ngữ bình thường để hình dung.
Từ chỗ hai người họ ẩn nấp đến gốc Đào Tiên thụ cũng phải hai ba trăm trượng, ấy vậy mà chỉ chưa tới mười nhịp thở, cả hai đã thành công tiếp cận được gốc cây, đây là tốc độ khoa trương bực nào đối với tu sĩ Kết Đan kỳ cơ chứ.
Vũ Phàm rút kiếm nhanh như thiểm điện, Nhất Niệm kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm khí đã ngập trời, Mai Hoa Kiếm nở rộ trong không trung, từng hoa, từng hoa chuẩn xác đánh lên cuống của mấy quả Đào Tiên treo lơ lửng trên thân cây trước mặt, làm chúng bắt đầu rơi lả tả trên không trung.
Yến Thu Thủy hít một ngụm khí lạnh mà nhìn tràng cảnh trước mặt, trong lòng kinh ngạc không thôi.
"Chính xác đến như vậy! A ... Khương sư đệ ... hắn có phải người không a !
Nàng phất nhẹ tay, một luồng gió nhẹ thổi qua đám Đào Tiên đang rơi trước mặt, cuốn tất cả về chỗ của nàng, ồ ạt rơi vào trong túi càn khôn, một trái, hai trái, rồi đến hơn năm mươi trái mới có dấu hiệu chậm lại.
Cả quá trình từ lúc tiếp cận cho đến lúc thu được quả, chỉ mất vỏn vẹn chưa được một phút, phải nói nhanh chóng vô cùng.
Con khỉ đầu đàn đang đại chiến với Từ Đông Hải, bỗng dưng cảm nhận được mùi hương của Đào Tiên trong không khí nhạt dần, nó gầm lên giận dữ, lao ầm ầm về phía gốc Đào Tiên thụ hòng muốn một gậy đập chết hai kẻ xâm nhập láo xược kia.
Vũ Phàm quát lớn:
- Mau lui thôi!
Yến Thu Thủy cũng không dám khinh suất, thu thêm gần chục trái Đào Tiên nữa, liền dứt dạt rồi đi, cả thân thể nàng hóa thành tàn ảnh, men theo bụi cây rậm rạp mà rời đi.
Vũ Phàm ở một bên đoạn hậu cho nàng.
Từ Đông Hải bám theo con đầu đàn sát rạt, liên tục huy đao trảm nó, đồng thời hét lớn:
- Cẩn thận!
Con khỉ đầu đàn, ném mạnh cái gậy trong tay của nó về phía Yến Thu Thủy, cây gậy lao vun vút như giao long quá giang, nhanh vô cùng.
Vũ Phàm ở phía sau hừ lạnh, hắn nhảy bổ lên không trung, hai tay cầm chặt chuôi kiếm, bổ xuống một đạo kiếm khí hung mãnh.
"Đoạn Vĩ"
Long hình kiếm khí nện thẳng lên đầu gậy gỗ, chém nó làm đôi, một đoạn văng ngược trở lại chỗ con Tam Nhãn Thạch Hầu, một đoạn văng thẳng về phía trước, sượt ngang qua thân của Yến Thu Thủy, xuyên thủng một thân cây to bằng hai người ôm.
Yến Thu Thủy trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng vô cùng cảm kích Vũ Phàm.
Vũ Phàm hét lớn:
- Đừng đánh nữa, chúng ta đã đắc thủ, mau rút lui!
Đội ngũ của Từ Đông Hải nghe được lời này, trong lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức tìm thế rút lui, yểm trợ cho hai người Vũ Phàm và Yến Thu Thủy.
Oành! Oành!
Bầy Tam Nhãn Thạch Hầu tức giận không thôi, quyết truy theo đám nhân loại đê tiện trước mặt, chúng vừa đuổi, vừa ném đủ loại đồ vật, từ cây cối đến đất đá về phía mấy người bọn họ.
Từ Đông Hải cùng mấy vị sư huynh chiến lực Kết Đan hậu kỳ đi ở phía sau, đoạn hậu cho đội ngũ rút lui, bọn họ bị truy đuổi hơn năm dặm mới cắt đuôi được bọn chúng.
Mà lúc này, từ một phía trong rừng rậm hơn hai mươi luồng chân khí dữ dội lao ầm ầm về phía bọn họ, Vũ Phàm cảnh giác nói lớn:
- Có người tiếp cận!