Chương 142: Đào Tiên

**

Bởi vì đại sảnh của Khương phủ đã bị hai người đánh cho tan nát không còn nguyên vẹn, cho nên Vũ Phàm đành phải dẫn Giang Tuyết ra hoa viên để tiếp tục trò chuyện.

Lúc này đôi mắt của Giang Tuyết có chút thất thần, nàng thẫn thờ đi theo sau Vũ Phàm, cái bóng lưng của hắn bây giờ đối với nàng trông thật là nặng nề, như một tòa thái sơn không thể vượt qua được vậy.

Vũ Phàm dừng lại trước một bộ bàn ghế bằng gỗ dưới một gốc cổ thụ ở trong hoa viên.

Một mảnh sân ở đây được tán cây rậm rạp phía trên che chở khỏi tia nắng chói chang của mùa hạ, thi thoảng lại có cơn gió thổi qua nên vô cùng mát mẻ, hắn đưa tay mời nàng ngồi xuống:

- Sư tỷ, mời ngồi!

Giang Tuyết gật đầu, nàng ngồi xuống, giọng có chút buồn hỏi hắn:

- Tại sao Sương Nguyệt Trảm của ta lại không thể phá được Mai Hoa Kiếm của đệ?

Nàng suy nghĩ nãy giờ vẫn chưa thể nào nghĩ ra được chuyện này, nàng vốn là Trúc Cơ bát trọng thiên, khí lực mạnh hơn Vũ Phàm rất nhiều, nhưng vừa nãy, Vũ Phàm chỉ dùng duy nhất một chiêu Mai Hoa Kiếm liền có thể phá giải được nó một cách nhẹ nhàng.

Vũ Phàm chậm rãi rót cho nàng một ly trà, lại bày ra một ít hoa quả, hắn từ tốn nói:

- Sư tỷ, Mai Hoa Kiếm kiếm khí của đệ bao phủ một vùng rộng lớn, lại còn đan xen chồng lên nhau mà Sương Nguyệt Trảm của sư tỷ có bề mặt xúc quá lớn, lại không có tính xuyên phá liền bị kiếm khí của đệ tiêu hao.

Giang Tuyết nghe xong liền bừng tỉnh, nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, rồi lại hỏi hắn:

- Vậy nếu tỷ thay bằng một chiêu có tính xuyên phá mũi nhọn, liền có thể xuyên qua Mai Hoa Kiếm của đệ, đúng không?

Vũ Phàm gật đầu.

Nàng lại nhỏ giọng nói:

- Ta hiểu rồi! Nhưng, ... ta ... ta lại có điều này muốn hỏi đệ.

Vũ Phàm tùy ý nói:

- Sư tỷ cứ hỏi!

Nàng ngượng ngùng nói:

- Giả sử như thân pháp của đệ không quỷ dị như vậy, đệ sẽ lấy gì chống đỡ Giao Long Đảo Hải của ta?

Vũ Phàm nhìn nàng một cái thật sâu rồi chậm rãi trả lời:

- Đoạn Vĩ trong Sát Long Kiếm Kỹ!

Thiên phú kiếm đạo của Giang Tuyết cũng không phải tệ, hắn vừa nói ra tên kiếm chiêu, nàng liền hiểu, nàng cúi gầm mặt, nhẹ gật đầu, nói như vậy, dù cho có thế nào đi nữa, nàng vẫn sẽ thua hắn.

Vốn dĩ, từ lúc nãy đến bây giờ nàng vẫn đang vịn vào cái cớ là thân pháp của hắn hết sức quỷ dị cho nên nàng mới bị thua, nhưng khi nghe được câu trả lời này, nàng liền biết, dù hắn không có thân pháp bậc ấy, nàng cũng khó mà thắng được hắn.

Nàng lại hỏi hắn:

- Nhưng tại sao đệ lại có thể suy nghĩ đối chiêu nhanh như vậy?

Vũ Phàm cười cười hắn hỏi ngược lại nàng:

- Vậy tỷ có bao giờ tự thôi diễn chiêu thức của mình dùng để làm cái gì chưa?

- Ta ... ta ... chưa từng.

Nàng bất chợt cảm thấy thất vọng về bản thân, lời hắn nói đúng là điểm yếu của nàng, xưa nay nàng chỉ chú trọng vào hình thức chiêu thức thi triển ra có hoàn mỹ, có phát huy được thập phần uy lực của chiêu thức hay không mà thôi, còn chuyện chiêu thức đó có thể làm được gì, thì quả thật nàng chưa có nghĩ đến.

Bây giờ nàng liền hiểu tại sao có những người có thể hoàn toàn áp đảo được đối phương, không phải vì tu vi họ mạnh mẽ mà là bởi vì họ hiểu rất rõ chiêu thức của mình, biết dùng nó như thế nào cho hiệu quả, bây giờ nàng cảm thấy thất bại trong tay của Vũ Phàm quả thật không oan uổng một chút nào.

Nàng nhỏ giọng nói:

- Đa tạ sư đệ chỉ điểm!

Vũ Phàm nhẹ gật đầu, hắn nói:

- Sư tỷ ngoài việc đến thăm dò kiếm chiêu của ta, phải chăng còn việc gì khác nữa?

Giang Tuyết cúi gằm mặt xuống, nàng lắc đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, ngập ngừng nói:

- Không ... có.

- Vậy, nếu không còn chuyện gì nữa, đệ xin phép hẹn tỷ khi khác lại trò chuyện, hôm nay đệ còn có việc phải ra ngoài, không thể tiếp đón sư tỷ chu đáo.

- Ta ... ta sẽ cho người đến bồi thường đại sảnh cho đệ.

Vốn dĩ nàng định nói, ta có thể cùng đệ luyện kiếm một lần nữa được không, nhưng lại thấy không biết nên nói như thế nào, hơn nữa, nói ra cũng vô cùng xấu hổ nên đành nuốt lại vào trong, đổi sang chuyện bồi thường đại sảnh cho hắn.

Vũ Phàm thành thật gật đầu, hắn nói:

- Lát nữa đệ cho người kiểm kê, xong xuôi sẽ thông báo đến sư tỷ!

Giang Tuyết hừ lạnh một hồi trong bụng, cái tên sư đệ này của nàng thật đúng là không coi nàng là sư tỷ mà, nàng đột nhiên giận dỗi nói:

- Ta biết rồi, ta về đây!

Nàng thẹn quá hóa giận, nói xong liền đùng đùng bỏ đi, để lại Vũ Phàm cười vẩn vơ ở đằng sau.

"Ài, đúng là nữ nhân a!"

Sở dĩ Vũ Phàm so chiêu với nàng là để cho nàng biết khó mà rút lui, sau này không đến quấy rầy hắn nữa, tránh lặp lại phiền phức không đáng có như tên Doanh Tấn Khải ngày trước, hơn nữa, đây là trong nội phủ của hắn, cũng không sợ điều tiếng ồn ào.

Dặn dò hạ nhân trong nhà xong xuôi, Vũ Phàm bước lên xe ngựa, thẳng hướng thành Bắc mà đi tới, hôm nay là ngày hắn hẹn gặp đám người Từ Đông Hải.

Xe ngựa dừng trước một cái tửu điếm nhỏ, Vũ Phàm bước xuống xe, đi vào bên trong quán.

La Tiểu Phong thấy hắn bước vào, liền ra sức vẫy vẫy cái tay, hắn nói lớn:

- Khương sư huynh, chúng ta ở bên này!

Từ Đông Hải cũng nhìn hắn rồi gật đầu cười nhẹ một cái.

Vũ Phàm rảo bước đi nhanh về phía bọn họ, vừa đi vừa chắp tay vui vẻ nói:

- Chư vị huynh đệ, chư vị sư tỷ, tại hạ có chút việc riêng nên đến trễ, mong mọi người thông cảm!

Từ Đông Hải hào sảng nói lớn:

- Khương sư đệ, đến trễ là phải phạt, phạt ngươi ba chén rượu đầy, nào mau mau qua đây!

Vũ Phàm cười thành tiếng, nhanh chân đi đến chỗ bên cạnh Từ Đông Hải rồi ngồi xuống, trước mặt hắn đã bày sẵn ba chén rượu thượng hạng.

- Mời!

Vũ Phàm nhấc chén rượu lên uống liền một ngụm hết sạch, liên tiếp ba chén như thế mới dừng lại trong tiếng reo hò ầm ĩ của mọi người.

- Hảo, hảo a!

- Nào, nào chúng ta cạn ly!

Bọn họ chè chén say xưa một lúc lâu, đến khi đồ ăn trên bàn lúc ban đầu đã hết sạch, tiểu nhị đã mang lên mấy đĩa đồ nhắm thay thế, Từ Đông Hải mới trầm giọng nói:

- Này lão đệ, lần trước ra ngoài làm nhiệm vụ bọn ta phát hiện một cây Đào Tiên đã trưởng thành, nếu tính không sai hẳn là mấy hôm nữa sẽ chín, nên muốn mời đệ và đội ngũ hợp tác chiếm lấy nó.

Vũ Phàm nhìn hắn rồi hỏi.

- Sư huynh, có thể nói sơ tình hình một chút được không?

Từ Đông Hải hớp một ngụm rượu, rồi bốc một mớ lạc rang bỏ vào miệng nhai chóp chép, rồi nhồm nhoàm nói:

- Ở đó có một bầy Tam Nhãn Thạch Hầu trông coi, ba con đầu đàn là Kết Đan hậu kỳ, dưới có mười con Kết Đan sơ kỳ đến trung kỳ, và gần bốn mươi con Trúc Cơ kỳ.

Vũ Phàm nhíu mày, hắn nói:

- Từ sư huynh, cái này, chỉ dựa vào chúng ta có chút mạo hiểm!

- Khương sư đệ, ta biết đệ có thân pháp kỳ dị, nếu bọn ta phân tán sự chú ý của chúng, thì đệ nắm chắc được mấy thành trộm đào thành công?

Vũ Phàm ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi gật đầu, hắn nói:

- Đệ nghĩ là bảy thành!

- Hảo, có đệ phối hợp ta nghĩ sẽ thành công ... đệ thấy như thế nào? Đào Tiên này giá trị rất lớn, hơn nữa, ăn cũng rất nghiện a!

Vũ Phàm nhìn một lượt những người có mặt ở đây, nhìn bọn họ có vẻ như rất chờ mong câu đồng ý của hắn, bất đắc dĩ, hắn đành nói:

- Chuyến này bọn đệ tham gia!

- Hảo huynh đệ, nào nào, cạn ly vì Đào Tiên, ha ha ...

Từ Đông Hải hứng thú nói lớn, rót đầy chén rượu cùng mọi người uống cạn.

Ở cách đó không xa một đám đệ tử Hoàng Thiên Tông đang dỏng tai lên nghe ngóng chuyện của bọn họ.

- Các ngươi có nghe thấy gì không? Là một cây Đào Tiên lại còn đã chín nữa.

- Đối phương là Từ Đông Hải của Thương Huyền Tông, liệu có ...

- Ngươi sợ cái gì, có Tật sư huynh đứng ra trợ trận, Từ Đông Hải là cái thá gì? Hơn nữa, còn có thể mượn chuyện này lấy lòng Tật sư huynh đó nha ... hắc hắc.

- Khà khà, mau về báo cho sư huynh, chúng ta cũng tranh thủ một chút.