Vào thời kỳ hoàng kim của Thiên Nhân Giới, thiên hạ anh hùng tranh đấu, tông môn bắt đầu mọc lên san sát, mỗi thế lực đều có cường giả Vấn Đạo cảnh tọa trấn. Thiên hạ lúc đó phân chia, chiến tranh giành lãnh thổ liên miên không dứt, bao nhiêu anh tài ngã xuống nơi sa trường, nhưng lớp trẻ kiệt xuất lại mọc lên càng nhiều hơn, phải nói là thế đạo cực kỳ hưng thịnh.
Trong suốt những năm tranh đấu kia, có một thế lực mà ai cũng không nguyện ý đến gây sự. Nơi này thường ngày rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đệ tử cười nói hoặc đàm đạo nghiên cứu tu luyện, nhưng mà ở giữa thời buổi loạn chiến lại có thể an tĩnh được như vậy, cũng chứng tỏ tông môn này bất phàm. Có lời đồn đãi: phía sau bọn họ là một siêu cấp đại năng phá hư giả từ vị diện cao xuống đây lập nghiệp, những môn phái có mắt như mù, tham lam muốn đánh chiếm nơi đây đều một đi không trở lại, thậm chí tông thổ tổ địa đều bị hấp thu hết.
Môn phái thần bí này có tên gọi: Thanh Dao Các.
Truyền thuyết trong giới giang hồ nhân sĩ kể rằng: Thanh Dao Các chi chủ là một vị tuyệt thế mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, được không biết bao nhiêu giáo chủ, hoàng đế theo đuổi, nhưng đến cùng thì nàng cũng không có gả cho ai. Về sau, bóng dáng nàng cũng dần biến mất khỏi thế sự hồng trần, không còn ai nghe thấy phong thanh gì về Thanh Dao Các chi chủ nữa.
Tuy nhiên, các đời đệ tử Thanh Dao Các đều là từng cái lại từng cái thiên tài hiếm gặp, ai cũng có thực lực xưng vương xưng hầu, qua bao nhiêu ngàn năm vẫn sững sờ yên tĩnh ở một nơi như vậy, chứng tỏ nội tình Thanh Dao Các vô cùng khủng bố, có đại năng chống lưng.
Đến hôm nay, địa bàn của Thanh Dao Các đã bị các chủ tặng ra ngoài, đổi lấy yên tĩnh vĩnh hằng trong các, chỉ còn lại một nơi tổ địa đào tạo đệ tử, mà số lượng đệ tử Thanh Dao Các cũng không còn nhiều như ngày xưa, đa số là có nguồn gốc là dân đen được cao tầng Thanh Dao Các tự tay tuyển vào, trong các có rất ít thiên kim thiếu gia của đại gia tộc. Đây cũng không phải ám chỉ Thanh Dao Các xuống dốc, những đời đệ tử này vẫn y nguyên về sau trở thành hào kiệt lừng danh, chỉ có điều người đời không biết lai lịch Thanh Dao Các của họ mà thôi.
Đệ tử trong các tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, bình thường vẫn có người qua kẻ lại bên trong nội viện. Còn nơi mà Dạ Vô Song đặt cái đài phun nước phong bế không gian, khiến Hương Hương không bỏ chạy ra khỏi Thanh Dao Các được, thì ở ngoại viện, là nơi không có ai thèm đi tới.
Sở dĩ Hương Hương ban đầu từ bên dưới đài phun nước nhảy ra là vì nàng ở dưới đó quấy nhiễu phong bế, muốn mở một lối thoát ra ngoài, hòng mục đích tìm Dạ Vô Song mà phá phách. Đối với loại chuyện này, đệ tử trong tông thật ra cũng biết lão tổ bà bà của mình rất “quý trọng” cái đài phun nước kia, bằng chứng là nàng thường xuyên nhảy xuống dưới đó, lại không cho phép ai tới gần, đây không phải là một hành động giữ của thì còn gì khác nữa? Nếu Dạ Vô Song nghe được lời này, chắc chắn sẽ cười đến lăn lộn trên mặt đất.
Cũng vì sự có mặt của Dạ Vô Song mà một hôm này, yên tĩnh của Thanh Dao Các đã bị quấy nhiễu. Thời điểm một số nữ đệ tử đi ngang khu biệt viện của lão tổ bà bà thì thoang thoảng nghe được tiếng rên la ư ử, như thể có nữ nhân đang cùng tình nhân vui vẻ đến dục tiên dục tử, mà giọng rên này lại thật giống với giọng nói trưởng thành quyến rũ của lão tổ bà bà của các nàng. Mấy nữ đệ tử còn chưa rõ sự đời này vừa nghe thấy, lập tức mặt đỏ như trái ớt, co giò bỏ chạy mất dạng, thầm ấm ức mắng: lão tổ bà bà đáng giận, sao lại có thể “giữa ban ngày ban mặt” như vậy a, ô ô ô, trong trắng chi tâm của ta a…
Mà các nàng cũng không có nghĩ sai, bên trong phòng ngủ của Hương Hương lúc bấy giờ là một mảnh hoan hỉ xuân âm, trong đó chủ đạo là tiếng rên kiều mị của Thanh Dao Các chi chủ, còn tiếng thở vô cùng hưng phấn của tình nhân nàng chỉ là phụ âm. Tuy nhiên, một bản xuân ca do hai mỹ nữ cùng nhau hát này, quả thật là có thể đốt trụi hồn hết thảy nam nhân trên đời.
Hiện tại, Dạ Vô Song đang đặt mông ngồi lên một chân của Hương Hương, còn chân còn lại thì bị nàng gác lên vai mình, hai hạ khu ướt át trực tiếp đè sát vào nhau, khiến hai tiểu đậu cùng nhau cụng đầu. Ban đầu, Dạ Vô Song chỉ ấn hai mép ngoài vào hạ thân Hương Hương, sau đó nhúc nhích cọ xát hai “đôi môi” đỏ, vậy mà đã khiến nàng rên ư ử, xuân tuyền bắt đầu tuôn chảy. Sau đó Dạ Vô Song lại sửa góc độ một chút, cọ âm vật bản thân vào âm vật đang dựng đứng và đã trở nên mẫn cảm của Hương Hương, lập tức làm cho Hương Hương co giật sống lưng, hơi thở gấp gáp.
Dạ Vô Song càng làm, nhịp điệu càng nhanh, càng gấp gáp. Hương Hương nghe âm thanh trơn ướt khẽ phát ra từ giữa hai chân mình, lại cảm nhận được âm nhục non mềm ướt át của Dạ Vô Song tấn công vào âm vật của mình, thì nhịn không nổi nữa mà bắt đầu lớn tiếng rên la thỏa thích. Được một lúc thì cặp mông to của Hương Hương cũng bắt đầu cử động lắc lư, theo nhịp dẫn của Dạ Vô Song mà khiến cho hai tiểu đậu quấn quýt lấy nhau.
Theo khoái cảm dâng trào, Hương Hương càng lắc mông mạnh mẽ hơn, đến mức hai bầu ngực sữa cũng bắt đầu rung lắc kịch liệt. Dạ Vô Song vừa thấy cảnh tượng này, không cưỡng lại được mà thò tay xuống nắn bóp lấy đôi meo meo căng tròn mềm mại ra đủ loại hình dạng. Thỉnh thoảng, nàng dùng ngón tay bóp lấy tiểu nhũ đậu đỏ hồng, khiến eo thon Hương Hương run rẩy.
Hai mỹ nữ dán sát vùng tiên thổ phía dưới vào nhau mà mãnh liệt nhảy múa ân ái, thời điểm cao trào, Hương Hương chu môi nũng nịu nói:
- Vô Song tỷ tỷ… Ta sắp… Ta muốn tiết…
Dạ Vô Song làm sao không hiểu nàng vì cái gì mà báo cáo tình hình như vậy, mỉm cười cúi xuống hôn đôi môi nóng bỏng của Hương Hương, đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, nếm lấy nước bọt như mật ngọt của nàng, sau đó lại thì thầm với nàng:
- Bảo bối, thả lỏng đi, đừng gượng nữa…
Hương Hương thở hồng hộc, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng đỏ, mắt thu thuỷ như bị lạc trong sương mờ, say say mê mê mà si ngốc nhìn Dạ Vô Song xinh đẹp tuyệt trần đang nhấp mông trùng kích vào nơi nhạy cảm của mình, yêu kiều đáp:
- Vô Song tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi. Ta nhịn được…
Dạ Vô song nhếch môi cười tà, đặt hai ngón tay vào miệng Hương Hương, kích thích cái lưỡi nhỏ xinh non mềm của nàng, khiến cho nàng không nói chuyện được nữa, ngoan ngoãn mà nghe theo nhịp dẫn của mình. Hương Hương tuy rất là ấm ức vì không được cùng tình nhân đồng thời lên đỉnh khoái lạc, nhưng mà nàng đã nhịn hết nổi ở dưới rồi, nũng nịu trừng mắt liếc Dạ Vô Song một cái. Nàng vừa thả lỏng, lưng nàng lập tức cong lại lại mà ngửa ra, nàng thở hắt một hơi thật dâm mị:
- Ô…
Hạ thân nàng co giật liên hồi, âm đạo siết chặt lại, khiến cho dâm thuỷ trắng đục nhớp nháp đọng lại bên trong toàn bộ tràn ra ngoài, cảnh tượng thật là dâm đãng làm cho trí tưởng tượng của người ta không khỏi bay bổng…
Hương Hương mềm oặt nằm xuống giường, hai chân hoàn toàn không còn sức lực nữa, không khác gì hai sợi mì. Nhưng mà xui xẻo cho nàng là Dạ Vô Song còn chưa chơi xong, khẽ cắn vành tai nàng nói nhỏ:
- Bảo bối đừng vội nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta vào tiết mục chính, để ta trực tiếp “nếm” nàng…
Hương Hương thành khẩn năn nỉ:
- Vô Song tỷ tỷ, chờ một chút có được không? Ta hiện tại rất mẫn cảm, nếu chúng ta làm “cái kia,” ta sẽ bị tỷ chơi chết mất, nhất định là chịu không nổi, cũng giống như lần trước…
Dạ Vô Song nhìn xuống, thấy hai mép ngoài của Hương Hương đã từ trắng nõn trở thành ửng đỏ vì bị “Tiểu Vô Song” của mình va đập, đè ép liên tục thì không còn hứng thú chơi nữa, nàng không muốn làm đau Hương Hương, dù gì bây giờ Dạ Vô Song cũng đã là Tạo Hoá cảnh, một nữ tử chưa đăng thiên như Hương Hương là đảm bảo chịu không nổi bị nàng dùng cái kỹ thuật kia để chơi. Lúc trước, Hương Hương đã từng bị nàng thi triển thử kỹ thuật kia lên người, kết quả: Dạ Vô Song còn chưa nhấp được mấy cái thì Hương Hương đã co giật xuất ra thật nhiều dâm thuỷ, phiêu phiêu dục tiên đến mức độ hôn mê bất tỉnh. Đúng như lời nàng nói, nếu Dạ Vô Song dùng tới loại kỹ thuật kia, nhất định là sẽ chơi chết nàng.
Dạ Vô Song cũng không nỡ để Hương Hương chịu loại chuyện kia nên đành gác lại ham muốn, cúi xuống hôn lên trán nàng một cái, đồng thời đưa bàn tay xuống xoa xoa làm dịu âm hộ mẫn cảm của nàng. Hương Hương thích thú nằm yên cho bàn tay Dạ Vô Song chơi đùa vùng kín của mình, thỉnh thoảng ngóc đầu lên mà mút lấy đầu nhũ đỏ hồng của Dạ Vô Song.
Hai mỹ nữ thong thả quấn quýt lấy nhau mà chơi đùa. Đến lúc Hương Hương đã hồi phục sức lực thì nàng mạnh dạn ngồi dậy mà đè Dạ Vô Song xuống, tách chân Vô Song ra, chúi mặt vào giữa hai đùi nàng, cười thần bí nói ra:
- Vô Song tỷ tỷ, ta cho tỷ xem “chiêu thức” ta tự mình sáng tạo…
Dạ Vô Song cũng không có phản kháng, mà chỉ vui vẻ mở cặp đùi thon trắng ra cho Hương Hương thi triển tuyệt chiêu. Lập tức, một cái lưỡi nho nhỏ, ướt át bò lên “đôi môi” giữa hai chân Dạ Vô Song; nàng nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ xen lẫn âm thanh “ưm.”