Mắt thấy Hương Hương cuối cùng đã chịu ngoan ngoãn nghe lời, Dạ Vô Song mỉm cười thơm lên gò má phấn hồng của nàng một cái, đưa tay xuống nhẹ nhàng tách chân nàng ra, để lộ xuân cảnh tiêu hồn có động đào nguyên thần bí, có xuân lộ đang khẽ rỉ giọt. Dạ Vô Song nhìn lấy thân thể nóng bỏng của nàng mỹ phụ này, cúi đầu thì thầm vào tai nàng:
- Hương Hương, nàng thật gợi cảm, không biết nàng đã quyến rũ qua bao nhiêu tiểu muội tử trong Thanh Dao Các rồi…
Gò má Hương Hương ửng đỏ, lí nhí đáp:
- Ta, ta không có. Mấy tiểu nha đầu kia chỉ toàn thích nam nhân anh tuấn thôi…
Dạ Vô Song cười khà khà với nàng:
- Rất tốt, một mình ta độc chiếm nàng là đủ.
Nói xong hạ thấp cơ thể, đặt bộ ngực hùng vĩ của bản thân lên mặt Hương Hương, khiến nàng suýt nghẹt thở, Hương Hương vừa đưa tay xoa nắn nhũ phong sung mãn, vừa ghen ghét nói ra:
- Làm sao có thể căng tròn như vậy được cơ chứ… Là tỷ đi ăn Tiên Ngực Đan gì a?
Dạ Vô Song suýt bật cười, nhéo mũi Hương Hương một cái, đáp:
- Là tu vi a, trên đời này làm gì có thứ Ngực Đan nào hiệu quả bằng tự mình tu luyện?
Hương Hương đưa môi mềm hôn lên tiểu đậu trên nhũ phong một cái, hâm mộ nói ra:
- Vậy tỷ dạy ta cách luyện thể như vậy đi, ta sợ qua bao nhiêu năm không có ra ngoài đã làm cơ thể ta xuống cấp, nếu để tỷ thấy một khối mỡ to tướng thì xấu hổ chết…
Dạ Vô Song đè ở trên người Hương Hương, để mặc nàng hôn lên bầu ngực của mình, vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, đáp:
- Theo năm tháng, nàng chỉ có càng thêm mặn mà quyến rũ, không có chuyện xấu đi đâu.
Hương Hương nghe vậy, trong lòng đầy mật ngọt, nhưng lại cố chấp nói:
- Là tỷ đang an ủi ta thôi, tỷ nhất định phải dạy ta thể thuật làm đẹp!
Dạ Vô Song cúi xuống hôn lên gò má phấn nộn của Hương Hương, thì thầm:
- Thể thuật làm đẹp chỉ dùng để bảo dưỡng một chút thôi, chứ mỹ nữ hiếm thấy trong thiên hạ như nàng thì có luyện cũng không có mấy khác biệt, cùng lắm là khiến cái mông săn chắc hơn một ít.
Nói xong cười khanh khách, khiến Hương Hương si ngốc nhìn nụ cười điên đảo ức vạn chúng sinh của nàng, không tự chủ được vươn cổ hôn vào đôi môi hồng chín mọng của Dạ Vô Song, mà Dạ Vô Song cũng không có phản kháng, ngược lại còn rất vui vẻ đáp lại, vén tóc lên mà cúi xuống mút lấy môi thơm của Hương Hương, sẵn đó thuận tay vuốt ve nhũ phong cao vút của nàng một chút.
Hai mỹ nữ tuyệt trần lại hôn thắm thiết thêm một lúc lâu, thời điểm hai cặp môi tách ra, hơi thở Hương Hương có chút gấp gáp, khẽ hỏi Dạ Vô Song:
- Tỷ không giận ta chuyện kia sao?
Dạ Vô Song trề môi đáp:
- Năm đó ta không giận, hiện nay làm sao lại giận được?
Hương Hương hơi thút thít, buồn bã nói:
- Nhưng mà ta đã phụ tỷ, đem gả cho người khác, lần đầu cũng đưa cho người ta, ngay cả hài tử cũng sinh rồi, tỷ không trách móc ta, tâm ta mãi mãi không chịu yên…
Dạ Vô Song thở dài nhớ lại cố sự đau lòng kia, khẽ đáp:
- Năm đó là ta trúng kế của lão quỷ kia, dẫn tới gậy ông đập lưng ông, ban đầu định âm chết tiểu tử nọ, không ngờ lại bị phản công, đến cả thanh xuân của nàng cũng bị ta hại đến thê thảm. Vì vậy, trong chuyện này, chỉ có mình ta là phải đi cầu nàng tha thứ, nàng chưa từng có lỗi…
Hương Hương ôm lấy vòng eo thon thả của Dạ Vô Song:
- Lúc đó ta vốn có thể chọn hy sinh đôi cẩu nam nữ kia, để bọn hắn chết không toàn thây, đổi lấy cuộc sống hạnh phúc bên tỷ, nhưng ta lại…
Nói tới đây, Hương Hương nghiến răng ken két, có thể thấy nàng hận hai kẻ kia đến mức độ nào. Năm đó, tâm can nàng bị giằng xé đến thê thảm, một bên là tình nghĩa lâu năm, một bên là tình yêu của đời mình. Đến một phút cuối cùng kia, nàng không nỡ để hai kẻ kia chết nên mới thất thủ, bị mang đi xa khỏi Dạ Vô Song yêu dấu của nàng. Về sau, Dạ Vô Song trở nên cường đại, xông vào địa phương kia kéo Hương Hương ra ngoài, cũng từ đó biết được một bí mật: chuyện năm đó là do hai kẻ kia phụ họa diễn kịch, hòng muốn dồn Hương Hương vào đường cùng.
Lúc đó, Hương Hương nổi trận lôi đình, bất chấp thiêu đốt sinh mệnh lực mà đánh trở lại vào địa phương đó, đem hai kẻ nọ xé xác thành trăm mảnh, linh hồn cũng bị nàng mượn Chân Hỏa của Thiên Phượng Chí Tôn (lúc bấy giờ còn rất trẻ, chưa thành đạo Chí Tôn) thiêu rụi, hoàn toàn hôi phi yên diệt, mãi mãi không thể bước vào luân hồi mà siêu thoát đầu thai.
Sau lần đó, Hương Hương cũng không thể nguôi ngoai, luôn luôn tự dằn vặt trách mình, nhưng Dạ Vô Song lại biết rõ hơn ai hết: chuyện năm đó là do bản thân non tay bị người ta vả vào mặt, đến cả Hương Hương cũng bị nàng vô tình hãm hại thê thảm, như vậy làm sao đi trách cứ Hương Hương được đây? Chỉ có thể ở bên từ từ an ủi nàng.
Nhưng mà đến cùng thì vết thương lòng của Hương Hương cũng không khép lại được, nàng bèn nảy ra ý định dùng loại thái độ bá đạo không nói lý kia để khiến Dạ Vô Song chán ghét nàng, Hương Hương nghĩ chỉ có làm vậy tâm nàng mới có thể thanh thản.
Kết quả: đến tận hôm nay, mấy vạn năm đã trôi qua, nhưng Dạ Vô Song vẫn chưa một lần cảm thấy chán ghét Hương Hương, mỗi lần nhìn thấy Hương Hương như vậy, Dạ Vô Song chỉ càng thêm hận bản thân năm đó vô dụng mà cứ tưởng mình là bá chủ thiên hạ, hại một tuyệt thế mỹ nữ mất đi thanh xuân tươi đẹp của mình, bị giam lỏng tại một cái địa phương đáng hận.
Nghĩ đến đây, Dạ Vô Song không để cho Hương Hương nói tiếp nữa, lại hôn nàng một cái, thủ thỉ nói ra:
- Ta đã nghĩ ra hình phạt cho nàng.
Hương Hương khẽ run lên một cái, nhìn lấy nụ cười thần bí của Dạ Vô Song, hỏi:
- Ừm, tỷ nói đi, như thế nào ta cũng chịu…
Dạ Vô Song vân vê bờ môi đầy đặn ngọt ngào của Hương Hương, chậm rãi nói:
- Ta phạt cầm tù nàng ở bên cạnh ta vĩnh viễn, nếu làm trái, ta lập tức tự tay giết nàng.
Dứt câu, đưa miệng khẽ cắn lên vành tai Hương Hương, thở hơi ấm vào tai nàng, khiến toàn thân Hương Hương ửng hồng lên, thẹn thùng khẽ rên một tiếng, cánh tay thon thả càng ôm chặt lấy eo nhỏ của Dạ Vô Song. Trong lòng Hương Hương nghĩ tới nghĩ lui thật nhiều, cảm thấy cái “hình phạt” này giống như là dụ dỗ nữ hài tử hơn là trách mắng, nhưng có một đoạn “cầm tù,” với cả “nếu làm trái tự tay Dạ Vô Song sẽ giết nàng” kia là đúng ý nàng một chút. Nghĩ tới đó, Hương Hương chu môi gật đầu:
- Vậy cũng được…
Dạ Vô Song suýt nữa bật cười thật to, nhưng mà cố nhịn lại, trong bụng bí mật nghĩ: nữ hài tử thuần khiết thật dễ lừa gạt a. Nhưng mà cũng không phải là Dạ Vô Song thật sự lừa đảo Hương Hương, nàng chân chính dự định sẽ đem Hương Hương “giam” ở bên người mình để từ từ dỗ nàng, nếu không thì cho dù Dạ Vô Song thần thông quảng đại cũng không thể quay ngược thời gian. Nàng nựng gò má Hương Hương, cười dâm tà nói:
- Được rồi, không nói chuyện cũ đau đầu nữa, đến, để ta thưởng thức nàng một chút.
Gò má Hương Hương lập tức đỏ hồng lên, e thẹn nhìn chỗ khác, không dám đối mặt với ánh mắt thèm khát của Dạ Vô Song, đã rất lâu rồi nàng không có leo lên giường với Dạ Vô Song, trong tâm có thật nhiều suy nghĩ lung tung, kết quả là phấn khích quá hóa rối loạn, trong phút chốc không biết phải làm gì cho tốt: xuôi tay nằm im, hay là mạnh dạn đáp lại?
Trong lúc Hương Hương còn đang bối rối, Dạ Vô Song đã cúi đầu hôn vào giữa khe ngực sâu thẳm của nàng, mấy ngón tay khẽ nựng quả nhũ phong căng tròn ngạo nhân một cái. Hương Hương giật mình nhìn xuống thì thấy Dạ Vô Song đã hôn đến phần bụng mềm mại phẳng lì, chỉ còn một chút nữa là đôi môi đỏ mọng kia sẽ đặt lên trên địa phương kín đáo của nàng. Hương Hương vừa vịn đầu Dạ Vô Song lại, vừa lắp bắp:
- Khoan, khoan đã, Vô Song tỷ tỷ, ta, ta còn chưa chuẩn bị xong, đừng gấp như vậy mà…
Dạ Vô Song mặc kệ nàng, khẽ lắc đầu một cái, tránh thoát bàn tay của Hương Hương, sau đó dùng động tác cực kỳ nhanh nhẹn tách chân nàng ra, đặt môi lên vùng đất đỏ hồng thần bí bên dưới. Hương Hương bị bờ môi mềm mại ấm áp của nữ nhân áp lên tiểu huyệt, toàn thân mềm nhũn ra, hơi thở trở nên run rẩy, không phản kháng nổi nữa.
Dạ Vô Song khẽ mút mép nhỏ phía trong của Hương Hương, sau đó lại dùng đầu lưỡi linh hoạt chọc ghẹo tiểu đậu mẫn cảm kia, khiến nó nổi giận đứng lên ra mặt, đồng thời cũng làm Hương Hương rên rỉ không ngừng. Dạ Vô Song nhìn tiểu tình nhân uốn éo ngọc thể, nhếch môi cười tà, vận chút ít chân khí vào đầu lưỡi, sau đó đẩy nó vào bên trong Hương Hương, khẽ quắp lên, đâm vào trúng một điểm mẫn cảm của nàng.
- Á!
Toàn thân Hương Hương mãnh liệt co giật một cái, nàng hét lên thật yêu kiều rồi thở hổn hển đưa ánh mắt ai oán nhìn Dạ Vô Song, dáng vẻ vô cùng ấm ức vì bị đùa bỡn vô lương tâm.