Lý Nhĩ nhìn chằm chằm vào Minh Hà lão tổ, khẽ mỉm cười nói: “Tiên hữu, trên người ngươi có chỗ nào khó chịu sao?”
Minh Hà lão tổ không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, xấu hổ cười.
Mặc dù Đại La Kim Tiên khó có thể trở thành bằng hữu cùng một hàng ngũ với Tam Thanh nhưng nói thế nào thì cũng là người có chút mặt mũi.
Sau khi Linh Bảo Lý Nhĩ dò xét Minh Hà lão tổ thì trên mặt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.
Mặc dù Minh Hà lão tổ này không có cách nào có thể so sánh với ba huynh đệ bọn họ nhưng trong toàn bộ Hồng Hoang này thì Minh Hà lão tổ cũng là nhân vật có thể xếp vào hàng cao thủ.
Nhưng mà bây giờ thương thế của ông ta lại nặng như vậy, ngay cả nguyên thần cũng bị đánh rụng một cái, quả thật điều này làm cho Lý Nhĩ hơi ngạc nhiên.
Nhưng ngạc nhiên không chỉ có một mình Lý Nhĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi ở bên cạnh cũng hoảng sợ hỏi: “Minh Hà lão huynh, đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra mà khiến ngươi bị trọng thương như vậy?”
Minh Hà lão tổ ngược lại rất thản nhiên nói: “Nói cho ba vị cũng không sao. Bản tiên vốn đuổi kịp một cái Phượng Hoàng, muốn dùng nó để luyện Huyết Liên của mình.”
“Nhưng mà khi ta đuổi kịp Phượng Hoàng này thì đã xâm nhập vào trong một ngọn tiên sơn không biết tên.”
“Trong đó lại có ẩn sĩ của Phượng Hoàng tộc ẩn cư. Ta cũng biết ta đã quấy rầy đến thanh tu của hắn nên đã lập tức tiến lên phía trước xin lỗi nhưng lại không biết tại sao mà hắn dùng hết mọi cách để ngăn cản ta. Trong cơn tức giận ta đã khởi động pháp thuật để dọa hắn một chút nhưng lại không nghĩ đến đối phương chỉ điểm ba lần về phía ta mà đã khiến một cái nguyên thần của ta thần hình câu diệt, nói đến cũng có chút hổ thẹn......”
“Hơn nữa thương thế này lại còn truyền đến bản thể của ta cho nên ta mới bị trọng thương như vậy. Nhưng cũng coi như trong cái rủi còn có cái may, còn may hắn không thông qua cái phân thân kia mà tìm được bản thể của ta, nếu không có lẽ ta đã không thể gặp mặt ba vị tiên hữu ở đây rồi.”
Sau khi nói xong hắn thở dài một hơi, làm cho người ta có một loại cảm giác cửu tử nhất sinh.
Người không biết còn tưởng rằng ông ta vừa độ kiếp thất bại.
Sau khi Tam Thanh đạo nhân nghe xong thì nhìn nhau một cái.
Vẻ mặt của bọn họ đều là sự nghi ngờ.
Ở trong trong quan niệm của bọn họ, chuyện này cơ hồ là sẽ không phát sinh ở Hồng Hoang.
Tu vi của Minh Hà lão tổ chính là Đại La Kim Tiên đấy.
Nếu đổi lại là Phượng Hoàng tộc trong thời kì cường thịnh ngang ngược nhất thì cũng chỉ có vài người đạt đến cấp bậc Đại La Kim Tiên như Minh Hà lão tổ mà thôi.
Nhưng hiện tại trong núi lại có ẩn sĩ Phượng Hoàng chỉ điểm ba lần đã khiến Minh Hà lão tổ bị thương nặng như vậy. Từ đó có thể thấy cấp bậc của người đó ít nhất cũng phải là Chuẩn Thánh Tiên, hơn nữa còn là cường giả trong Chuẩn Thánh Tiên.
Phóng nhãn khắp toàn bộ Phượng Hoàng thì cũng chỉ có thể là Phượng Hoàng là trong truyền thuyết - thần long thấy đầu mà không thấy đuôi - Phượng Hoàng Băng.
Nếu như không phải Phượng Hoàng Băng thì trong Phượng tộc tuyệt đối không thể tồn tại người có cấp bậc tu vi như vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn phất ống tay áo một cái, chẳng thèm để ý nói: “Người của Phượng Hoàng tộc cũng chỉ là mấy tên gia hỏa chỉ biết liếm láp lông của chính mình mà thôi! Làm sao có thể tồn tại người có cấp bậc như vậy chứ?"
“Sau thời kì Ấu Kiếp, những cường giả này đều đã tổn thương hơn phân nửa nên không thể nào có cường giả như vậy tồn tại được!.”
Mặc dù hai người Lý Nhĩ và Thông Thiên không nói chuyện nhưng khi hai người bọn họ liếc mắt với Nguyên Thủy Thiên Tôn thì đã biết ba người bọn họ cùng một giuộc, trong lòng đều suy nghĩ như nhau.
Không nói đến việc sau Ấu Kiếp có suy tan hay không, chỉ nói Phượng Hoàng tộc là một chủng tộc nguyên thủy xuất hiện từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Thì làm sao có thể vào trong núi sâu làm một cái ẩn sĩ, cam nguyện nằm trong núi sâu làm một con gà rừng?
Minh Hà lão tổ quét mắt nhìn ánh mắt của ba vị đạo hữu này một lượt, ông ta biết ba bọn họ không tin lời nói của mình.
Chỉ là Minh Hà lão tổ cũng không trông mong bọn họ sẽ tin tưởng bất cứ điều gì.
Dù sao đây là chuyện của một gia tộc, người khác không tin cũng là chuyện bình thường. Ngoài ra bọn họ cũng được xem là cường giả đỉnh cấp tại Hồng Hoang, ai mạnh ai yếu trong lòng bọn họ đều hiểu.
Cho nên Minh Hà lão tổ nói có tính hay không, cũng không phải chuyện ông ta có thể quyết định.
Lúc này trong bụng Minh Hà lão tổ cười thầm, thầm nghĩ: “Nếu các ngươi đã không tin, vậy thì tùy thôi. Đợi đến khi các ngươi gặp, cũng đừng có nói là ta không nói trước. Đến lúc đấy cũng đừng có tè ra quần rồi đến tìm ta!”
Minh Hà lão tổ cũng tự hiểu mình đứng ở đây cũng vô nghĩa thế là chắp tay nói: “Ba vị tiên hữu! Nếu như không có việc gì thì ta về động phủ điều tức trước đây. Nếu có cơ hội chúng ta lại cùng nhau uống rượu làm thơ.”
Minh Hà lão tổ vừa nói đi thì đã lấy bảo tháp ra, sau đó ông ta tiến vào bên trong bảo tháp bay đi rồi biến mất.