Chương 13: Hiếu kì hại chết mèo!

Thông Thiên giáo chủ có chút bất an, ông ta khoác tay nói: “Lão đại! Huynh cảm thấy trong Phượng Hoàng tộc này còn có cường giả mạnh như Minh Hà lão tổ nói không? Lão nhân này sẽ không nói bừa để dọa chúng ta đấy chứ?”

Lão tử vuốt râu một cái rồi cười nói: “Minh Hà lão tổ và chúng ta thậm chí còn không phải là bằng hữu, chỉ là tiên hữu cùng tu tiên mà thôi. Hơn nữa theo như lời ông ta nói thì người này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, cho nên ông ta sẽ không nói dối.”

“Nếu ông ta đã nói ẩn sĩ thần bí của Phượng Hoàng tộc này cường đại như vậy thì tốt nhất là chúng ta không nên đi quấy rầy người ta thanh tu.”

Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn lại tiến lên một bước, vuốt râu nhìn về phía Đông Hải, híp mắt nói: “Vừa rồi ông ta nói tới người kia, ngược lại lại khiến ta cảm thấy rất hứng thú. Vừa hay gần đây ta muốn đi Đông Hải du sơn ngoạn thủy nên nói không chừng sẽ đụng phải vị tiên hữu kia. Đến lúc đó nhất định phải xem xem hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào.”

Lão tam Thông Thiên giáo chủ giữ chặt góc áo của Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Bây giờ Phượng tộc đã đã suy sụp. Cho dù trước đây bọn họ có mạnh mẽ đến đâu thì bây giờ cũng chẳng khác gì người thường. Tại sao chúng ta phải liên quan tới những hạng người vô danh này chứ?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không có phản bác lại lời của sư đệ mình, chỉ là trong lòng ông ta cũng âm thầm quyết định.

Chỉ cần có cơ hội, ông ta nhất định phải gặp vị cao thủ thần bí này một lần. Dù sao bây giờ trong Hồng Hoang này, cường giả như Bạch Vũ cũng hiếm khi gặp.

Trong đại sảnh của Phượng Hoàng tộc.

Mọi người đang thảo luận chính sự.

Kể từ sau Ấu Kiếp, cường giả trong tộc đã trở nên thưa thớt, hiếm hoi.

Cho nên hiện tại Phượng Hoàng tộc cũng không dám xuất hiện quá nhiều trong Hồng Hoang.

Bạch Mộc Ân thuận lợi trở về Phượng Hoàng tộc. Bây giờ ông ta là thủ lĩnh quân bộ của Phượng Hoàng tộc nên đương nhiên tin tức xuýt chút nữa ông ta đã bị Minh Hà lão tổ lấy đi tính mệnh cũng không gạt được các vị trưởng lão trong tộc.

Cho nên khi ông ta đến Phượng Hoàng tộc thì đã lập tức xông thẳng vào đại điện phục mệnh thủ lĩnh của Phượng Hoàng tộc Bạch Kim.

“Nhìn vết thương trên người của ngươi thì coi vẻ thương thế không nhẹ. Đến cùng là ai lớn gan như vậy? Lại dám bắt ngươi khai đao?”

Bạch kim nhìn thấy Bạch Mộc Ân bị trọng thương thì tức giận hỏi.

Bạch Mộc Ân khẽ thở dài một hơi. Lần lượt kể lại chuyện bị Minh Hà lão tổ truy sát rồi được Bạch Vũ cứu.

Nghe Bạch Mộc Ân nói xong, Bạch Kim vỗ một chưởng vào cái bàn trước mặt của mình.

Vẻ mặt của ông ta đầy tức giận nói: “Phượng Hoàng ta không nổi bão thì thật sự coi ta là gà rừng mà! Bây giờ trong Hồng Hoang lại có nhiều người dám hạ thủ với chúng ta như vậy, xem ra là xem thường sự tồn tại của chúng ta rồi! Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn*?”

(*:Điều gì có thể chịu đựng được và điều gì không thể chịu đựng được.)

Ngay sau đó ông ta đứng lên,đi về phía trước hai bước rồi nói với Bạch Mộc Ân: “Vừa rồi ngươi nói Bạch Vũ cứu ngươi, chuyện này có thật không?”

Trong mắt của Bạch Kim loé lên một tia hàn quang.

Bạch Mộc Ân chắp tay, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tộc trưởng! Nếu như không có Bạch Vũ cứu giúp thì có lẽ bây giờ ta đã thành một hạt giống trong Huyết Liên của Minh Hà lão tổ kia rồi.”

Bạch Mộc Ân xác nhận khiến Bạch Kim ngạc nhiên.

Bởi vì trong ấn tượng của ông ta, đây gần như là chuyện không có khả năng. Nhớ năm đó, tu vi của Bạch Vũ chỉ là Huyền thánh, ở trong Phượng Hoàng tộc của bọn họ cũng chỉ như cấp Nhạc Sắc.

Nhưng hiện tại tu vi của hắn còn cao hơn Đại La Kim Tiên thì nói gì đến tu vi của ông ta.

Hơn nữa Bạch Vũ chỉ điểm ba lần đã có thể đánh một người có tu vi Đại La Kim Tiên đến mức huyết nhục mơ hồ thì nhất định là có thực lực vô cùng kinh khủng.

Nhưng chuyện này lại không hợp lẽ thường. Dù sao 10 năm trước Bạch Vũ cũng chỉ là người có tu vi hèn mọn vô cùng.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nhảy lên Đại La Kim Tiên, thậm chí còn cao hơn đẳng cấp của đại lục ngày nay, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tốc độ tấn thăng của người tu tiên tại Hồng Hoang.

Thứ rác rưởi này đến cùng là làm sao mà có thể làm được chứ?

“Tộc trưởng, người có muốn mời Bạch Vũ và Hoàng Thiến Hề trở lại tộc của chúng ta không? Nếu có bọn hắn tọa trấn, ta tin tưởng trong Hồng Hoang này sẽ không có ai dám xem thường Phượng Hoàng tộc của chúng ta nữa!”

Bạch Mộc Ân càng nói càng kích động nhưng ông ta lại không nhận ra tâm trạng của Bạch Kim vào lúc này.

Bạch Mộc Ân cảm thấy bây giờ Phượng Hoàng tộc đang rất cần một cường giả tọa trấn. Đó chính là thẻ đánh bạc chất lượng tốt nhất đối với việc phục hưng lại bộ tộc.

Hơn nữa khi đưa Hoàng Thiến Hề trở lại trong tộc thì Bạch Vũ nhất định sẽ đi theo. Đến lúc đó các lộ thần tiên trong Hồng Hoang này còn không phải sẽ đánh giá cao Phượng Hoàng tộc sao?