Chương 11: Tam Thanh đạo nhân

Một trong những lý do của việc này là các trưởng lão của Phượng Hoàng tộc do Bạch Kim đứng đầu. Ông ta lo rằng sau này Hoàng Thiến Hề sẽ giữ chức trưởng tộc của Phượng Hoàng tộc cho nên dù cho nàng có là thánh nữ thì cũng không được toàn bộ Phượng Hoàng tộc chào đón.

Hoàng Thiến Hề chỉ là than nhẹ một tiếng nói: “Đương nhiên là nhớ rõ rồi! Sao có thể không nhớ rõ chứ?”

Nàng là Thánh nữ cao quý của Phượng Hoàng tộc, lại là nữ nhi của tộc trưởng Phượng Hoàng tộc thế nhưng lại phải chịu cảnh bị xa lánh. Nếu như Phượng Hoàng tộc không đối xử với nàng như vậy thì có lẽ bọn hắn còn có khả năng trở lại Phượng Hoàng tộc.

Một hang động ở núi Phan Vân - Hồng Hoang.

Mặc dù Minh Hà lão tổ đã hóa thành huyết thủy nhưng mà tóm lại vẫn là Đại La Kim Tiên cho nên người vừa rồi tử thương cũng chỉ là một trong những nhục thể phân thân của hắn.

Vốn sau lưng của ông ta nguyên bản có 20 cái hồn hỏa nhưng bây giờ đã có một cái bị dập tắt.

Mặc dù chỉ là mất đi phân thân nhưng mà thương thế của ông ta lại vô cùng nghiêm trọng.

Bây giờ bị thương không chỉ là trên thân thể của ông ta mà thậm chí ngay cả tâm lý cũng đã xuất hiện vấn đề.

Bây giờ Minh Hà lão tổ không thể nhớ tới việc bị Bạch Vũ điếm ba lần, bởi vì chỉ cần nhớ tới là toàn thân ông ta sẽ lập tức run rẩy.

Lúc này ông ta mở miệng chửi rủa nói: “Mẹ nó! Sao trong Hồng Hoang này lại xuất hiện một nhân vật kinh khủng khiến người ta nhìn không thấu như vậy? Lại còn là người của Phượng Hoàng tộc nữa chứ?”

“Chẳng lẽ…Hắn chính là Phượng Hoàng Băng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chưa từng hiện thân đấy sao?"

Sự nghi ngờ vô căn cứ trong lòng Minh Hà lão tổ không ngừng gia tăng.

Trước kia trong Phượng Hoàng tộc, ngoại trừ tộc trưởng thì còn có đệ đệ của hắn là Phượng Hoàng Băng. Hai người được xưng là Băng Hỏa Nhị Trọng Phượng.

Sau thời kỳ khai thiên tích địa, hai người chính là vương giả đỉnh cấp khiến người ta nghe đã biến sắc.

Hơn nữa lúc ấy ông ta gặp Bạch Vũ, ông ta cũng cảm nhận được khí chất và giọng nói của Bạch Vũ, hơn nữa cũng đã chú ý ghi nhớ.

Nếu như đối phương thật sự là Phượng Hoàng Băng thì vẻ mặt của Bạch Mộc Ân nhất định không phải là như vậy.

Cho nên noi theo phỏng đoán này, đối phương chắc chắn không phải là Phượng Hoàng Băng nhưng chắc chắn là người của Phượng Hoàng tộc .

Mặc dù Phượng Hoàng tộc từng thống trị một phiến thiên địa của Hồng Hoang nhưng bây giờ bọn họ đã suy tàn.

Nhưng dù cho như thế vẫn còn tồn tại nhân vật có thế khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Minh Hà cảm thán mình gặp xui xẻo rồi.

Minh Hà lão tổ đoán tu vi của người này hẳn là cấp bậc Chuẩn Thánh nếu không đối phương không thể chỉ điểm ba lần đã khiến một phân thân của mình thần hình câu diệt.

“Quá ghê tởm!”

Trong lúc nói chuyện, Minh Hà lão tổ đã bóp nát một khối Thần thạch, trong miệng còn không ngừng chửi rủa.

Kế hoạch ban đầu của ông ta vô cùng hoàn mỹ. Ông ta chỉ cần thu con phượng hoàng kia vào Huyết Liên của mình thì tu vi của ông ta nhất định sẽ tăng lên một bậc.

Nhưng bây giờ, kết quả lại ngược lại với suy nghĩ của ông ta. Hơn nữa còn trộm gà không thành lại mất nắm thóc, bị trọng thương. Bây giờ nếu muốn đánh lại, cơ bản là không có khả năng.

Trừ phi ông ta tu hành thêm 300 năm thì có lẽ còn có một tia hy vọng.

Nói đến đây, ông ta không khỏi thở dài một hơi. Sau đó tự mình cưỡi bảo tháp bay đi.

Không có cách nào khác, bây giờ ông ta chỉ có thể trở về Minh Hà chữa thương mà thôi.

Đang trên đường phi hành thì ông ta bị một giọng nói già nua gọi lại.

“Minh Hà tiên hữu, ta thấy vẻ mặt của ngươi không vui. Có muốn xuống uống một thén không?”

Minh Hà lão tổ nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới một chút. Ông ta đẩy tầng mây ra cẩn thận nhìn xuống dưới, phía trên núi Long Hổ có 3 người đang ngồi vây một cái bàn cờ đánh cờ.

Bọn họ hiện đang ngồi thành hình tam giác thế chân vạc, đỉnh đầu của vị ở giữa kia có ánh sáng, có điều khí định thần nhàn.

Vị bên trái thân mang đạo bào màu xám đen, niên kỷ còn thấp.

Vị bên phải kia thân mang đạo bào màu đỏ, hơi lớn tuổi.

“Oh! Hóa ra là Tam Thanh tiên hữu! Thất lễ! Thất lễ!”

Minh Hà lão tổ cười ha hả nói với Tam Thanh.

Ba người này không phải là ai khác mà chính là Tam Thanh đạo nhân được sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa.

Tên của bọn họ là Linh Bảo Lý Nhĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Đạo giả.

Tu vi của ba người này đã đạt đến hàng ngũ vương giả đỉnh phong.

Hơn nữa ba người thuộc cùng một mạch hệ, mặt ngoài là sư huynh đệ nhưng trên thực tế ba người bọn họ chính là ba thân huynh đệ do Bàn Cổ chi khí hóa thành.

Phóng nhãn toàn bộ Hồng Hoang, bọn họ chính là những cường giả đứng đầu.