Chương 10: Chúng ta không phải sợ!

Lộ Lộ liếc mắt nhìn ba của mình.

Bạch Vũ ôm lấy tiểu nữ nhi Tinh Tinh, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Hài tử! Các con ở đây suy nghĩ hoặc chơi một lúc đi! Ba muốn đi thương lượng với mụ mụ của các con một ít chuyện. Vừa rồi kết giới của chúng ta có dấu hiện bị hủy, hiện giờ ba phải đi thương lượng với mụ mụ xem nên sửa kết giới như thế nào thì ổn.”

Bạch Vũ vừa nói vừa chạy, trong nháy mắt hắn đã chạy tới bên cạnh Hoàng Thiến Hề, vừa chạy hắn còn bổ sung thêm: “Các con nhanh chóng luyện tập thật giỏi. Nếu luyện không tốt thì trở về ba sẽ phạt các con.”

Hoàng Thiến Hề nhìn 3 nữ nhi của mình, không ngừng lắc đầu.

Những tiểu tử này có lẽ còn không biết vừa rồi Bạch Vũ thúc giục sức mạnh mạnh đến mức nào. Vừa rồi Bạch Vũ sử dụng 16 chiêu kia mới thật sự là áo thuật. Đoán chừng phóng nhãn khắp Hồng Hoang cũng không có mấy người có thể đạt đến cấp bậc như hắn.

Sau khi nhìn thấy Hoàng Thiến Hề, Bạch Vũ đã duỗi cánh tay phải ra, khoác lên vai Hoàng Thiến Hề.

Tiếp đó nhẹ nhàng nói: “Sau này ba đứa hài tử này sẽ không phải là người bình thường đâu! Xem ra sau này 3 tiểu cô nương này sẽ khó gả đây, ánh mắt quá cao rồi! Cũng có lẽ là do ba của chúng quá lợi hại rồi. Mấy chiêu vừa rồi, chỉ cần chúng học được một chiêu thôi là đủ dùng cả đời rồi. Nàng xem, ta nói có đúng không?”

Hoàng Thiến Hề vỗ nhẹ vào ngực Bạch Vũ nói: “Chàng đúng thật là… Về sau hài tử gả cho ai thì tự bọn chúng quyết định. Lại nói, hài tử có yêu cầu cao thì thế nào? Về sau tìm lão công cũng không nên hư hỏng giống như chàng.”

Bạch Vũ kinh ngạc nhìn nương tử xinh đẹp như hoa của mình. Lúc này từ da thịt trắng nõn như ngọc của nàng phát hiện một tia đỏ ửng.

Lúc này hắn cúi đầu xuống, nở nụ cười xấu xa nói: “Làm sao? Nàng cảm thấy những hình ảnh vừa rồi rất quen thuộc phải không?”

“Đúng rồi! Tiểu nương tử, nàng cảm thấy Linh Tê Nhất Chỉ lợi hại hay là những chiêu thức ngày xưa ta dùng để đối phó nàng kia lợi hại?”

Câu nói này khiến Hoàng Thiến Hề không biết nói cái gì cho phải.

Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu: “Còn nói ngươi không phải người xấu. Về sau chúng nữ nhi cũng không thể tìm phu quân như chàng, nếu không bọn chúng sẽ bị tội rồi.”

“Ha ha, chúng nữ nhi có bị tội hay không thì chúng ta không nói được nhưng mà bây giờ nàng đã lên thuyền hải tặc rồi nên nàng cũng đừng mơ tưởng có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta. Lại nói, quả thật tên của mấy chiêu không có cảm giác lợi hại nào nhưng mà thực tế ra sao thì nàng đã cảm nhận qua rồi đấy!”

Hoàng Thiến Hề đẩy cánh tay của Bạch Vũ ra, nói: “Đừng có nói lớn như vậy! Nếu bị bọn hài tử nghe được thì làm sao bây giờ?”

“Nghe được thì thế nào? Dù sao chúng cũng không biết chuyện gì cả!”

“Cái kia.. Hay là thừa dịp bọn nhỏ đang ngủ, chúng ta lại quay về chỗ cũ."

Nói đến chủ đề này, trong nháy mắt khuôn mặt của Hoàng Thiến Hề lại đỏ rực.

Nhưng mà nàng nhanh chóng chuyển chủ đề nói: “Phu quân. Vừa rồi danh hào của Minh Hà lão tổ và thủ đoạn áo thuật của ông ta không giống thần tiên bình thường.”

“Chàng ra tay với ông ta nặng như vậy, sau này có thể sẽ chọc đến phiền toái không cần thiết hay không?”

Hoàng Thiến Hề biết rất rõ ràng, bây giờ Phượng Hoàng tộc đã không còn là một tộc cường thịnh như trước nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa lớn.

Bây giờ trong Phượng Hoàng tộc không phải ai cũng có thể khi dễ.

Nói đến chủ đề này, nàng đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi Minh Hà lão tổ đuổi giết đồng bào của mình là Bạch Mộc Ân.

Bạch Mộc Ân ở trong Phượng Hoàng tộc cũng có địa vị nhất định, hơn nữa ông ta lại là Đại thống lĩnh của Phượng Hoàng tộc, bản thân tu vi cực cao, thậm chí không hề thua kém Minh Hà lão tổ.

Mà giữa ban ngày ban mặt, Minh Hà lão tổ lại dám bắt một người trong Phượng Hoàng tộc, như vậy đủ để thấy được sau lưng của Minh Hà lão tổ có một người không e ngại sự tồn tại của Phượng Hoàng tộc.

Nhưng mặc kệ bọn họ là tộc đàn thần bí gì, tóm lại là một mối nguy hiểm không lớn không nhỏ đối với Phượng Hoàng tộc .

Bạch Vũ cười ha hả nói: “Ai nha! Nương tử à! Nàng không cần lo lắng! Dù gì ông ta cũng chỉ là một nhân viên quản lý nho nhỏ của Minh Hà mà thôi! Chỉ vì ông ta mà bọn chúng muốn tìm chúng ta để gây phiền phức sao? Dù có cho bọn chúng mượn 9 lá gan thì chúng cũng không dám.”

“Không nói đến việc Minh Hà lão tổ chỉ là đại la Kim Tiên, cho dù là đối phương là người có cấp bậc Chuẩn Thánh thì chúng ta cũng không phải sợ.”

Bây giờ Bạch Vũ đang tu luyện Thiên Địa Bàn Cổ công pháp, là một trong các loại pháp thuật cấp cao nhất trong Hồng Hoang.

Tuy hiện tại tu vi của hắn chỉ là Chuẩn Thánh tiên nhưng mà chỉ cần đợi thêm một thời gian thì cho dù có là Chuẩn Thánh đến vương giả đỉnh cấp tối cường thì hắn cũng không sợ chút nào. Thậm chí có thể đạt đến cấp bậc miểu sát*.

(*: giết trong nháy mắt)

Chỉ là một cái Minh Hà lão tổ, căn bản không ra hồn.

Nhìn thấy Bạch Vũ lộ vẻ mệt mỏi, Hoàng Thiến Hề cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc này nàng nhẹ nhàng hỏi Bạch Vũ: “Phu quân, bây giờ chàng có nghĩ đến việc trở lại Phượng Hoàng tộc không? Lấy tu vi của chàng bây giờ, hoàn toàn có thể làm tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc .”

Sau khi nói xong, Hoàng Thiến Hề nghiêng đầu tựa vào bờ vai của Bạch Vũ.

Bạch Vũ cũng cảm nhận được tình cảm của thê tử, hắn nhẹ nhàng kéo tay ngọc của Hoàng Thiến Hề lại, thở dài một hơi nói: “Nương tử, nàng đã quên trước kia tại sao chúng ta lại muốn rời khỏi Phượng Hoàng tộc sao?”

Lúc này, trong mắt Hoàng Thiến Hề nổi lên một tia hồi ức.

Trước kia khi nàng và Bạch Vũ kết làm tiên lữ, toàn bộ Phượng Hoàng tộc đều là thanh âm phản đồi, trách cứ và chửi rủa.