Chương 131: Gặp nhau

“Tại sao là bánh bao?” Nhìn hai cái gì đó tròn trịa trong hộp, Phục Linh cảm giác được mình vô cùng ngán, rõ ràng tối ngày hôm qua chưa ăn cái gì, sáng sớm hôm nay lại đói bụng đến phát hoảng, muốn ăn món ăn Italy, lại được hai cái bánh bao nghênh đón.

Mạnh thiếu gia đáng yêu lắc đầu: “Đây là túi bơ.”

“Đều là bánh bao, mẹ không ăn.”

“Dì Chân nói mẹ là nhân sĩ tàn tật, không được ăn những món khác, cho nên chỉ mua hai túi bơ.”

Nếu như không phải là Hoa Chân không có đây, cô đặc biệt tin tưởng khói thuốc súng bằng miệng sẽ mở màn, Phục Linh hung tợn nhìn hai túi bơ kia, đang muốn tiêu sái phất tay nói không ăn, bụng của cô đúng lúc này vang lên, cô thở dài than thở, lấy hai túi bơ trong tay Mạnh thiếu gia nói: “Đi, lấy ẹ con ly sữa tươi.”

“Dạ!” Âm thanh trong vẻo vang lên, palatino linotype bỏ chạy đi làm việc.

Phục Linh cảm động, cảm thấy ban đầu mình mạo hiểm sinh đứa nhỏ này thật đúng là quyết định sáng suốt, chỉ bằng bữa ăn sáng và những thứ này cũng đáng tiền tìm bà vú.

Suy nghĩ, cắn tiếp bơ trong túi, mặc dù mùi thơm, nhưng ở trong miệng Phục Linh lại trở thành chán ngấy, nín thở ăn xong hai cái bánh bơ, cô nằm đơ trên giường nghỉ ngơi lần nữa.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, không cần bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi nào cũng đi theo Hoa Chân đi nhiều nơi, bồi con trai mình cũng tốt.

Nhưng mà, một lát sau, Mạnh thiếu gia bưng sữa tươi tới, đặt trên băng ghế ngồi, Phục Linh nói: “Không nhìn thấy tay mẹ con bị thương sao?”

Mạnh thiếu gia nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: “Dì Chân nói, thương thế của mẹ vẫn nhúc nhích được, bằng không qua một thời gian nữa là vô ích.”

“Hoa Chân nói?”

Mạnh thiếu gia đàng hoàng gật đầu: “Dì Chân nói vậy.”

“Dì ấy bảo con tiểu trên đường cái, con đi không?”

Đột nhiên Mạnh thiếu gia nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, Phục Linh đang muốn khen đứa nhỏ này thông minh lại nghe được Mạnh thiếu gia nói: “Dì Chân sẽ không kêu con làm những chuyện không đẳng cấp như vậy, chỉ có mẹ mới làm như vậy.”

Phục Linh nhắm mắt lại ngủ, giả chết.

Thời gian một ngày lăn lộn cũng trổi qua, ba tháng đã qua, thân thể Phục Linh cũng không khác biệt lúc bình thường cho lắm, mà ngày mai đúng là ngày sinh nhật lần thứ năm của Mạnh thiếu gia, Phục Linh vẫn nằm trên giường đến khi mặt trời lên cao như cũ, sau đó đến phòng khách xem tạp kỉ trên TV, Mạnh thiếu gia mặc lễ phục nhỏ nhắn màu trắng đi tới đi lui bên cạnh Phục Linh.

Mà Phục Linh trực tiếp làm lơ cậu.

“Mẹ, ngày hôm qua Tiểu Ly lớp chúng con tổ chức sinh nhật, mời con đến nhà bạn ấy chơi, nhưng con không có đi, mẹ cậu ấy tặng cho bạn ấy quà rất đặc biệt.”

“Ừ.”

“Mẹ, ngày hôm kia Tiểu Hoa lớp con tổ chức sinh nhật, mẹ bạn ấy mua cho bạn ấy một cái bánh kem rất lớn, nhưng mà nhìn cũng không ngon lắm, con chưa ăn bao giờ.”

“Ừ.”

“Mẹ, ba hôm trước Tiểu Yến Yến lớp con tổ chức sinh nhật, mẹ bạn ấy dẫn bạn ấy đi ăn một bữa tiệc lớn ở Pizza Hut, nhưng mà con không phải rất thích, thầy giáo nói thức ăn ở đó đều là đồ bỏ đi.”

“Ừ.”

“Mẹ.”

Phục Linh che lỗi tai kêu dừng: “Ở đây là Italy, không có Tiểu Hoa hay Tiểu Yến Yến gì hết, mẹ! Bây giờ muốn xem TV, con cút ra xa một chút cho mẹ.”

Lúc này Mạnh thiếu gia ồ một tiếng, sau đó ủ rũ cúi đầu trở về phòng mình, cậu chỉ nghỉ mẹ chỉ là không tặng quà thôi, không nghĩ tới lại đáng giận như vậy, Mạnh thiếu gia hung tợn suy nghĩ.

Đến buổi tối, Mạnh thiếu gia xuống lầu, liền nhìn thấy trên bàn để một tờ giấy, cậu mặc áo ngủ sọc ca rô, thoạt nhìn thật là đáng yêu, nhưng giờ phút này, ánh mắt đó lại mang theo mất mác đau thương khác thường.

Vẫn giống như trước kia vậy.

Tỉnh dậy nhớ ăn tối, mẹ và dì Chân không có ở nhà, con ăn cơm một mình đi.

Ôi chao.

Người cha yêu dấu vừa đáng thương và đáng giận của con, rốt cuộc cha ở nơi nào, tại sao không xuất hiện?

“Ba——”

Đột nhiên biệt thự tối xuống, can đảm của Mạnh thiếu gia lập tức rớt xuống, a một tiếng, ngay lập tức gắn động cơ chạy ra khỏi biệt thự.

Chơi trò gì vậy? Ai cho phép cúp điện vào buổi tối.

Một trận chạy loạn, Mạnh thiếu gia đau thương phát hiện, mình lạc đường.

Thật là cuộc sống không nơi nào không đau thương, mình không thích ra ngoài đường đi dạo, cho nên bây giờ chỗ nào cũng là đường phố, đối với cậu mà nói coi như xạ lạ, trừ con đường đi học ra thì tất cả đều không quen thuộc.

Bây giờ mẹ và dì Chân đã về nhà rồi có phải hay không, sau đó phát hiện không thấy cậu, sau đó ra ngoài tìm cậu, sau đó tìm được cậu, sau đó về nhà, sau đó ngủ.

Nếu như là như vậy, vẫn tốt hơn run rẩy trên đường.

Nhưng mà, tại sao ở đây lại vắng lặng như vậy?

Một ánh đèn pha mãnh liệt chiếu vào hai mắt cậu, Mạnh Vân Tranh không thích ứng được nheo lại hai mắt, xe kia chạy chậm chạp, giống như là người uống say, sau đó nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của cậu thì ngừng lại.