Xe dừng lại ở biệt thự ven biển, có khúc dương cầm êm tai chậm rãi truyền ra từ bên trong biệt thự, làm cho người nghe chấn động tinh thần.
Phục Linh lại lắc lắc đầu, làm bộ dáng xong đời: "Còn chưa ngủ."
Xuống xe cùng Hoa Chân, vừa mới lôi cái chìa khóa mở cửa ra, một đạo ánh mắt chất vấn cứ bắn qua như vậy, giống như nam châm đính ở trên người của Phục Linh.
" Mẹ cả ngày không có chuyện gì liền gạt con, thú vị lắm sao?"
Toàn thân mặc tây trang bản Q, kiểu tóc hiện đại, mặt Mạnh Vân Tranh nghiêm túc từ nhảy xuống trên ghế ngồi cạnh đàn Piano, cậu kéo kéo nơ con bướm có chút lệch lạc trên cổ, sau đó nói: "Nhìn xem, nhìn xem, lúc mẹ đi ra ngoài còn tốt, khi trở lại thì cánh tay bị thương, đây là mẹ muốn làm gì vậy?"
Giọng điệu này, điểm nào giống như con trai hỏi thăm mẹ, quả thật còn giống cha hỏi thăm con gái hơn.
Nhưng Phục Linh có chút chột dạ, cô hứa tối hôm nay dẫn cậu đi tới một quán ăn trẻ con gì đó mới mở ở khu vui chơi bên kia, nhưng là cuối cùng lại có nhiệm vụ trên người, không thể không không tuân theo giao ước này.
Mà kết quả khi không tuân theo giao ước này chính là, làm đại thiếu gia Mạnh Vân Tranh phát bực.
Phục Linh được Hoa Chân dìu, đau đớn kịch liệt trên người thật sự giống như cũng không bằng ánh mắt thất vọng của con trai mình.
Nhưng cô hiểu lầm Mạnh thiếu gia, không phải Mạnh thiếu gia thất vọng, mà là vẻ mặt bất đắc dĩ và đau lòng mẹ mình.
Đôi giày da nhỏ bé trên chân cậu vẫn chưa thay, sau đó cứ đi như vậy lên lầu, Phục Linh cho là cậu tức giận, bất quá Mạnh thiếu gia lại xách theo hòm thuốc chạy xuống trong chốc lát, sau đó ý bảo Hoa Chân đặt Phục Linh ở trên ghế sa lon.
"Dì Chân, mẹ con bị thương, dì giúp một chút đi chứ."
Hoa Chân thân mật ôm lấy Mạnh thiếu gia hôn một cái, dáng vẻ chân mày nhíu chặt kia hình như thật sự là đả thương đầu óc của cậu, mà bộ dáng này của cậu, cũng làm cho Hoa Chân nhớ lại người đàn ông đánh một trận với cô nhiều năm trước.
Đây là giống nhau cỡ nào, khí chất gương mặt đó quả thật chính là một phiên bản thu nhỏ của Đồng Trác Khiêm.
"Tư xuân gì vậy? Băng nhanh giúp tôi, tối nay sắp treo rồi." Hơi thở mong manh, Phục Linh nói.
Hoa Chân khinh thường hừ lạnh một tiếng, hình như cực kỳ xem thường cô bộ dạng dáng vẻ uất ức này của cô: "Nếu không phải là nhìn đến phần Tranh Tranh, cô có bị người loạn đao mà chém chết, lão nương cũng không nhíu mày một chút nào."
"Khỏi phải nhăn, nhíu càng giống như số tám."
Hoa Chân lại thua lời nói ác độc của Phục Linh lần nữa.
Nhưng Hoa Chân là ai, Hoa Chân tuyệt đối không phải là cái loại người nuốt cục tức vào bụng, cho nên tiếp đó, tiếng thét chói tai cực kỳ lớn vang lên trong biệt thự, giống như đang diễn ra tiết mục hoàng hoa khuê nữ gặp gỡ hái hoa tặc.
Một giờ sau, mặt Mạnh thiếu gia không biểu tình gì bưng sandwich từ trong phòng bếp ra để lên bàn, liếc về mắt thấy nhìn mẹ của mình: "Đáng đời!"
Phục Linh dường như muốn treo bộ dáng im lặng nhìn trời, đây là phụ nữ nhà ai sinh ra trứng? Thật là nhìn thôi cũng tức giận.
Sau khi ăn xong, Hoa Chân khiêng Phục Linh đi thẳng lên lầu hai, sau đó ở lúc Phục Linh rầm rì rên rỉ không quá hấp dẫn kiều mỵ trong đó, ném cô ở trên giường, liền đi thẳng ra ngoài.
"Cô muốn mạng già của tôi hả?"
Hoa Chân quay đầu lại hí mắt cười một tiếng: "Đúng vậy."
Bộp một tiếng, cửa bị đóng lại.
Nụ cười trên mặt Phục Linh từ từ tản ra, cô chưa kịp thở dài một tiếng, cửa lại bị người mở ra, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy mái tóc đen lay láy, tầm mắt dời xuống, Mạnh thiếu gia bưng một ly sữa tươi trong tay đi tới phía trước cửa sổ, sau đó dùng tay mềm mại xinh xắn muốn đỡ mẹ cậu dậy.
Đỡ một lúc lâu, Mạnh thiếu gia vô cùng khó chịu nói: "Mạnh tiểu thư, con cảm thấy mẹ rất cần giảm béo."
"Tiểu tử thối!" Phục Linh buồn cười mắng, chỉ thấy Mạnh Vân Tranh đưa sữa tươi tới trước mặt cô, đưa đến bên miệng của cô, sau đó chậm rãi nghiêng về đút vào trong miệng Phục Linh.
"Trước đó vài ngày thầy giáo nói, sữa tươi rất bổ cho thân thể, mẹ, mẹ uống nhiều một chút." Nói xong, lực đạo trên tay không khỏi hơi lớn, sau đó đưa toàn bộ vào trong miệng Phục Linh.
Chỉ chốc lát, Phục Linh có chút lệ nóng doanh tròng.
Lúc này cô mới nhớ tới, hình như bộ dáng con trai của mình bây giờ cũng không giống bốn tuổi lắm, lại cực kỳ giống đứa bé mười bốn tuổi nhà người ta.
Từ sau khi sinh cậu xong, trừ giai đoạn bú sữa, hai mẹ con đều ở chung một chỗ, tiếp theo Mạnh Vân Tranh từ từ lớn lên biết đi, hình như cô chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của ngừoi mẹ.
Mà đứa bé, cũng mới hơn bốn tuổi, biết đàn dương cầm, biết nấu cơm, biết làm sandwich, còn có thể dùng dụng cụ y học đơn giản cầm máu một chút, mà nhiều năm như vậy cô cũng không nhìn thấy cậu ăn vạ làm nũng qua một lần trong ngực cô.
"Mẹ, mẹ không cần quá cảm động, con đây là sợ mẹ nếu như không cẩn thận treo mất, con sống một mình rất khổ sở." Nói xong, cởi quần áo trên người, lộ ra thân thể trắng bóng bò lên giường của Phục Linh: "Buổi tối con ngủ cùng mẹ, lâu rồi con cũng không ngủ với mẹ."
Phục Linh muốn ôm chặt cậu, nhưng cánh tay không có sức, cô đột nhiên cúi đầu thở dài một hơi nói: "Về sau con đều ngủ chung với mẹ đi, mẹ làm ấm giường cho con."
"Được." Mạnh thiếu gia chỉ cúi đầu đáp một tiếng, nhưng mà trên mặt cậu lại giương lên nụ cười ấm áp ở trong chăn, giống như là đứa bé lấy được viên đường đầu tiên trong cuộc sống.
Ly sữa bò này, đưa không lỗ!
Nếu để cho Phục Linh biết ý nghĩ trong lòng Mạnh thiếu gia lúc này, không chừng liền ói mấy lít máu, sau đó thăng thiên đi tìm thần tiên nói chuyện giáo dục trẻ con.