“Chú Kỳ, dừng xe!”
Một tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe dừng lại ở ven đường, Đồng Trác Khiêm từ trong xe đi ra, ánh mắt mang theo chút thâm trầm khôi phục sáng ngời trong nháy mắt.
Giọng nói đó, quen thuộc như thế, từng nghe được những lúc giương nanh vuốt ồn ào với anh, còn có rên rỉ uyển chuyển phục tùng hằng đêm, giọng nói đó, giọng nói thuộc về Phục Linh, thì ra trong trí nhớ anh lại nhớ rõ ràng như vậy.
Anh quay đầu lại nhìn xung quanh, giống như đứa nhỏ lạc đường không tìm được phương hướng về nhà.
Bốn phía tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt loé ra, mà âm thanh mới vừa rồi nghe thấy, hình như là ảo giác sinh ra do bản thân tư tưởng ngày đêm, một lát sau, Đồng Trác Khiêm hung hăng vứt bỏ ý nghĩ này khỏi lòng mình, có lẽ anh nhìn lầm, nhưng tuyệt đối không có nghe lầm.
Âm thanh kia, giọng nói kia, cùng với Phục Linh trong trí nhớ anh giống nhau đến chín phần.
Thời gian năm năm, có lẽ bộ dáng sẽ thay đổi, kiểu tóc sẽ thay đổi, ý nghĩ trong đầu sẽ thay đổi, nhưng mà tính tình và giọng nói của người tên Mạnh Phục Linh kia, vĩnh viễn không thay đổi.
Mà anh chỉ có thể từ những điều không thay đổi của cô mà từ từ tìm kiếm.
Gió lạnh chậm rãi thổi lên, có chút lạnh thấu xương, Đồng Trác Khiêm đứng dưới ánh đèn một lát lâu, anh cảm thấy mình giống như thợ săn ôm cây đợi thỏ, ở một địa phương không thay đổi chờ con mồi trở về.
Một lát sau, không có ai đi ngang qua con đường này, anh thở dài than thở, sau đó đi vào trong xe rời đi.
Tóm lại như vậy còn chưa phải làm được.
Không biết, phải chờ tới lúc nào thì chúng ta mới có thể gặp nhau, hay là em đã chết thật rồi?
Không, không có việc hay là, ở trong lòng anh nặng nề nói, sau đó ra lệnh chạy đi.
Mà lúc này Phục Linh đổ mồ hôi giữa trong khí lạnh, cô tìm cả bờ biển ven biệt thự cũng không tìm được Mạnh Vân Tranh, vậy rốt cuộc cậu chạy đi đâu?
Bầu trời từ từ nổi gió, trong lòng Phục Linh cũng bị một luồng gió mát tưới vào, đột nhiên cô ngồi xổm xuống, cảm thấy lòng mình thật đau, giống như có người cầm kim đâm vào nó, nói có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Nhưng mà khó chịu bao nhiêu vẫn phải tiếp tục đi tìm.
Cho dù Tranh Tranh thông minh như thế nào, trưởng thành sớm như thế nào, nhưng mà nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, trong nội tâm đứa nhỏ đều sợ mất người nhà.
Cô đứng lên, lại bắt đầu tìm kiếm, mãi cho đến mười hai giờ.
Nhìn đồng hồ trên tay chỉ mười hai giờ, đột nhiên Phục Linh rơi nước mắt như mưa.
Ở giờ phút này, trong thời gian Tranh Tranh lạc đường này, thời gian cô sinh hạ nó vừa vặn năm năm, cũng là sinh nhật năm tuổi của đứa nhỏ kia.
“Tranh Tranh, Tranh Tranh, con ở đâu?”
“Tranh Tranh, con mau ra đây, đừng làm mẹ sợ.”
“Tranh Tranh, nếu con không ra, bị mẹ tìm được, sẽ không cho con ăn trái cây nữa.”
Không người nào trên bờ biển và đường phố, vẫn có người nào muốn chết không muốn sống bày ra âm thanh, mà ngay lúc này, Phục Linh cảm thấy sau lưng mình có âm thanh ho khan, cô có chút không thể tin giật giật lỗ tai, nghe được đó là tiếng ho khan hơi non nớt.
Sau đó, cô xoay người, nhìn đứa con của mình mặc đồ ngủ đơn sơ, mái tóc nhỏ nhắn bị gió thổi tung, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của mẹ mình, sau đó ôm vào trong ngực.
“Mẹ đánh con.”
Xa cách mấy giờ, đặc biệt là Mạnh thiếu gia, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của mẹ thì rất vui mừng, nhưng mà nghênh đón cậu không phải là cái ôm ấp ám và nụ hôn vui mừng sau khi gặp lại, mà là trước bị đánh sau kéo về nhà làm tư tưởng giáo dục.
“Nói, rốt cuộc chạy đi đâu?”
Mạnh thiếu gia vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, bộ dáng làm người ta thương yêu: “Tuỳ tiện đi dạo một chút.”
“Con bao nhiêu tuổi, bây giờ mà ra ngoài đi dạo? Không biết bên ngoài có nhiều người xấu sao, nếu bị người Trường An bắt thì làm sao bây giờ?”
“Ở ngoài cũng không có người nào hư như mẹ.” Mạnh thiếu gia lầm bầm.
Phục Linh vừa nghe thấy, sắc mặt liền biến thành đen, cô nhéo lỗ tai nhỏ nhắn của Mạnh thiếu gia, lần nữa giáo dục sâu sắc nói: “Lớn rồi nên tạo phản phải không? Không nghe lời mẹ nữa phải không?”
“Không có.” Lần nữa lầm bầm, trong lòng Mạnh thiếu gia có chút mất mác nói: “Trong nhà bị cúp điện, con sợ bóng tối, liền chạy ra ngoài, sau đó liền lạc đường.”
Đột nhiên bàn tay nhéo lỗ tai cậu dừng lại, sau đó buông xuống, yên lặng.
Tranh Tranh sợ bóng tối, đây là chuyện cô vẫn luôn biết.
Nhớ đến chuyện một năm trước, cô và Hoa Chân đi ra ngoài làm nhiệm vụ, sau khi trở về liền nhìn thấy Tranh Tranh núp trong tủ quần áo, vẻ mặt ngốc trệ, sau đó lấy rất nhiều phương pháp mới khôi phục được bộ dáng như bây giờ.
Cũng từ đó, các cô dời đến biệt thự gần bờ biển.
Một lần kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô và Hoa Chân trở về chỗ ở, vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông máu chảy đầm đìa nằm dưới đất, một người sống sờ sờ bị chém đứt cổ tay, cảnh tưởng đó hoà vào ánh trắng trông thật quỷ dị và đáng sợ.