Chương 9: Hồng Uyên Đến Thăm.

Người gác cổng của phủ thành chủ không phải loại người ỷ thế, dù thấy một thiếu niên quê mùa đến tìm thiếu thành chủ thì gã cũng nhanh chân vào thông báo, chưa từng lộ ra sắc mặt khinh thường. Ít lâu sau, Yến Trường Lan vội vã đi ra. Diệp Thù vừa quan sát đã biết chàng ta đã dùng hết số rau xanh và thịt thỏ hoang mình tặng, bởi hắn phát hiện thân thể chàng khỏe mạnh và tràn đầy sinh lực hơn nhiều so với lần gặp trước.

Nếu ăn rau xanh có chứa Hỗn độn thủy lâu dài thì cơ thể sẽ dần biến đổi theo chiều hướng tốt, thỏ hoang hắn tặng cũng được đút Hỗn độn thủy, song bởi vì thịt của chúng chứa một lượng rất nhỏ Hỗn độn thủy nên Yến Trường Lan ăn vào chỉ cảm thấy thân thể hơi nóng, mồ hôi tiết ra nhiều hơn chứ không có cảm giác nóng bức khác thường, ngày sau ăn nhiều thịt thỏ hoang hơn sẽ có lợi cực lớn đối với thân thể. Hai thứ ấy kết hợp với nhau đương nhiên sẽ phát huy tác dụng không ngờ.

Diệp Thù trông thấy Yến Trường Lan bước ra, không đợi chàng mở miệng đã nói trước:

- Không biết những thứ đưa đến có hợp khẩu vị của thiếu thành chủ không?

Yến Trường Lan cười đáp:

- Hương vị tuyệt lắm. - Dứt lời, chàng không kìm lòng được mà nhìn vào chiếc giỏ trúc sau lưng Diệp Thù.

Diệp Thù phát hiện ánh mắt của chàng bèn nhướng mày nói:

- Nếu ngài thích thì mỗi tuần tôi sẽ mang tới một ít.

Yến Trường Lan vội từ chối:

- Không cần đâu! Những thứ cậu đưa quả thật có vị rất ngon… - Chàng suy nghĩ một chốc rồi hỏi. - Không biết trong nhà cậu còn bao nhiêu rau xanh?

- Khoảng một mẫu, dáng dấp không tệ lắm, nếu cho vài người ăn thì có thể cung cấp được mấy tháng. - Vẻ mặt Diệp Thù vô cùng bình tĩnh nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý chọc ghẹo. - Một mình thiếu thành chủ ăn hẳn đã đủ?

Nghe vậy, da mặt Yến Trường Lan có hơi đỏ, rồi chàng nghiêm mặt nói:

- Lần trước cứu cậu là việc tiện tay mà thôi, cậu tặng ta những thức ăn ngon như thế xem như đã đền đáp xong, sau này ta muốn ăn rau xanh tất nhiên không thể lấy không. Mỗi tháng ta sẽ thanh toán tiền rau cho cậu, thế nào?

Diệp Thù lắc đầu:

- Tôi không thể nhận tiền của thiếu thành chủ được!

Yến Trường Lan không phải người không biết ứng biến, chàng nghĩ một chốc rồi nói:

- Không bằng như vầy, ta trao đổi rau xanh của cậu bằng gạo, mì và y phục, thế nào? - Chàng cười tươi nói tiếp. - Ta và cậu gặp nhau hẳn do duyên phận, lại bằng tuổi với nhau, sau này bạn bè tới lui thường xuyên sẽ càng thêm thân thuộc.

Thân phận của hai người cách biệt như trời với đất, song Yến Trường Lan chưa từng tỏ thái độ cao ngạo, bề trên. Diệp Thù nghĩ ngợi. Có thể chàng ta chính là Thiên Lang, nên trong vô thức, hắn luôn muốn đối xử với chàng khác với người ngoài.

- Nếu ngài đã nói vậy thì sau này có chuyện cần tôi chắc chắn sẽ chủ động mở miệng yêu cầu. Mỗi ba ngày tôi sẽ hái một ít rau xanh treo trên một nhánh cây to cạnh sườn núi, giờ Thìn ngài cứ sai người tới đó lấy là được.

Yến Trường Lan không có ý kiến. Chàng lại nói:

- Từ nay trở đi chúng ta cứ xưng hô huynh đệ, không cần phải dùng kính ngữ.

Diệp Thù cười đáp:

- Được, Yến huynh.

Yến Trường Lan có cảm giác nụ cười của Diệp Thù có thêm mấy phần gần gũi sau câu nói ấy. Tới đây xem như hai người đã trở thành bằng hữu, tuy tình bạn này vẫn còn rất hời hợt. Bàn xong “chính sự”, hai người không biết nói gì thêm nữa, Diệp Thù cũng không định nán lại lâu nên mang rau xanh và ba con thỏ hoang trong sọt giao cho Yến Trường Lan rồi lên tiếng cáo từ.

Sau khi trở về núi, ngoại trừ lúc ăn uống và cứ mỗi ba ngày phải hái rau xanh và bắt gà rừng, thỏ hoang mang xuống chân núi thì toàn bộ thời gian Diệp Thù đều dùng để tu luyện. Ở phàm giới linh khí rất loãng, trong tay hắn lại không có Tụ linh trận nên chỉ có thể bù đắp bằng nỗ lực, luyện hóa linh khí trời đất từng chút một, tích lũy căn cơ. Hắn đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng quá trình tiến cảnh thật sự quá chậm, hắn tới đây đã được một tháng mà vẫn chưa đạt được tầng một Luyện khí, có thể thấy quá trình tu hành gian nan nhường nào.

Dù vậy, Diệp Thù chưa khi nào nản lòng thoái trí. Được sống lại đối với hắn đã là sự ban ân, khó khăn trước mắt chỉ càng mài giũa tâm chí hắn thêm cứng rắn mà thôi. Kiếp này tư chất của hắn khá bình thường, nếu có đầy đủ tài nguyên thì tin chắc tu vi của hắn sẽ tinh tiến, tuy rằng hơi khó hơn người khác song với hắn, đây chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Ngay khi Diệp Thù quyết tâm vững bước trên con đường tu hành, đột nhiên hắn phát hiện một vị “khách không mời” đang hướng lên đỉnh núi. Hắn bày bố mê trận tại sườn núi, thuộc hạ của Yến Trường Lan nóng lòng trở về vâng mệnh chắc chắn sẽ không động tới, còn nếu người khác tiến vào mê trận cũng phải bị nhốt vào bên trong mới phải. Nhưng người nọ đúng thật đang tiến tới căn nhà tranh của hắn. Chẳng lẽ mê trận không có tác dụng?

Tuy Diệp Thù giận dữ trong lòng song ngoài mặt lại không biểu hiện ra, hắn bình tĩnh mở cửa.

Phía xa xa, một thiếu nữ vận áo xanh, dáng đi thướt tha tiến tới, tuy diện mạo không thể xem là mỹ lệ, song nhan sắc cũng rất động lòng người. Trông thấy Diệp Thù đứng trước cửa, nàng ta liền tươi cười nói:

- Cậu Thù, nô tỳ nghe nói ngài đã bình phục? Đây thật sự là chuyện đáng mừng!

Diệp Thù yên lặng nhìn nàng, thấy rõ trong đôi mắt nàng có ánh sáng lập lòe, hắn bèn cười đáp:

- Chị Hồng Uyên, tôi đã bình phục rồi, cảm ơn chị chăm sóc mấy năm nay.

Hồng Uyên nghe vậy thì chột dạ, nhưng nghĩ lại, năm đó đúng là ả có chăm sóc cho cậu Thù tận tâm nên cảm giác không yên lòng vừa mới sinh ra đã biến mất nhanh chóng. Năm xưa, bọn họ không có chỗ dựa, lại chỉ là một nhánh phụ của gia tộc, nếu muốn tranh đấu với cây đại thụ rễ sâu như cậu Tuấn thì nhất định không có chỗ tốt. Sau khi ả đút chén thuốc đó, tuy cuộc sống của cậu Thù trở nên khốn khó hơn xưa nhưng giữ được mạng là tốt lắm rồi! Ả không làm gì sai trái cả!

Hồng Uyên cười giòn nói:

- Đó đều là chuyện mà nô tỳ nên làm.

Tâm tư của Hồng Uyên đã hiện hết trên mặt, Diệp Thù vừa nhìn đã hiểu. Hắn cười lạnh trong lòng, hạng người phản chủ chỉ biết lừa mình dối người mà thôi.

Đứng bên ngoài hồi lâu nhưng Diệp Thù vẫn không mời Hồng Uyên vào nhà ngồi, hắn dẫn ả tới trước bộ bàn ghế gỗ trong sân và châm một bình nước suối:

- Hôm nay chị không làm việc sao?

Hồng Uyên ngồi xuống, nét tươi cười chưa từng biến mất:

- Đúng vậy! Vừa hay tin cậu Thù khỏi bệnh là tôi lập tức đến thăm nhân ngày nghỉ. Trong nhà cậu Thù có thiếu thứ chi không? Tôi sẽ tìm cách mang đến cho cậu.

Diệp Thù lắc đầu, thật thà nói:

- Không cần đâu, tôi ở chỗ này tự cấp tự túc, đủ để ăn no mặc ấm. Ngược lại là chị đó Hồng Uyên, chị làm công cho người ta, mà mấy người chị em họ của tôi… - Nói tới đây, tựa như hắn khó mở lời. - Nghe nói tính tình của đám công tử tiểu thư thuộc dòng họ chính không được tốt lắm, chị đừng để cho bọn họ tìm được cơ hội bắt nạt chị.

Hồng Uyên cảm động trước sự quan tâm của Diệp Thù, nhưng sau đó ánh mắt ả bỗng trở nên mơ hồ, hai gò má như hóa thành hai cuộn mây đỏ lựng.

- Thật ra… thật ra nô tỳ không sao đâu. Nô tỳ… - Ả nhẹ giọng, tựa như thẹn thùng nói. - Nô tỳ đã có người quan tâm.

Diệp Thù nhìn Hồng Uyên chằm chằm, hắn đột nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ chị đã có người thương?

Hồng Uyên giật thót trong lòng. Ả nhớ tới thân phận của mình, ngày cậu Thù trưởng thành, ả vốn nên trở thành… Nhưng khi nhìn về phía Diệp Thù, ả lại không phát hiện hắn có vẻ gì là tức giận, ngược lại, biểu hiện của hắn như đang mừng thay ả. Ả lập tức an tâm. Năm đó cậu Thù còn nhỏ, sao có thể nhớ được những chuyện rắc rối kia chứ? Nhiều năm qua, cậu Thù hẳn đã xem ả như chị ruột, bằng không hắn cũng sẽ không quan tâm ả như thế.

Nghĩ vậy, ánh mắt Hồng Uyên khi nhìn Diệp Thù trở nên nóng bỏng hơn. Ả hiểu rõ, mình càng thân thiết với cậu Thù thì càng có cơ hội đến gần cậu Tuấn hơn. Cậu Thù xem ả là chị ruột, tất nhiên hắn sẽ không trách ả ở bên cạnh cậu Tuấn.

Hồng Uyên không biết Diệp Thù đã không còn là nguyên chủ ngây thơ của trước kia, càng không biết tuy nguyên chủ đần độn nhưng trước khi bị hại cậu ta đã nhận ra lòng ái mộ của ả đối với Diệp Tuấn. Chỉ vì Hồng Uyên thỉnh thoảng săn sóc mà cậu ta lại tình nguyện giúp ả hoàn thành tâm nguyện.

Từng hành động và lời nói của Diệp Thù đều có chủ đích, Hồng Uyên bị hắn dẫn dắt nên trong vô thức, ả đã tin rằng Diệp Thù đối xử chân thành với ả, để cuối cùng buông lỏng phòng bị.

- Quả thật nô tỳ đã có người thương, đó là cậu Tuấn, nhưng vì cách biệt thân phận, nô tỳ không dám hy vọng xa vời, chỉ nguyện có được một vị trí nhỏ nhoi bên cạnh y. Tiếc rằng việc ấy khó như vượt qua rãnh trời.

- Dung mạo của chị Hồng Uyên không kém hơn bất cứ vị tiểu thư khuê các nào, Diệp Tuấn tốt số nên mới có được tấm chân tình của chị.

- Cậu nói vậy nghe sao được! Nô tỳ vốn không xứng với cậu Tuấn!

- Xứng đôi mà! Chị Hồng Uyên và Diệp Tuấn thật sự vô cùng xứng đôi!

Hồng Uyên thấy Diệp Thù khăng khăng như thế chỉ cho là hắn coi trọng mình, nhưng ả không biết hắn thốt ra mười câu thì hết chín câu là giả, riêng câu “xứng đôi” là không thể thật hơn được nữa.

Hai người chuyện trò thêm chốc lát, khoảng một canh giờ sau, Hồng Uyên đứng dậy cáo từ. Diệp Thù lấy một con gà rừng bình thường cho ả, còn đám rau xanh tưới Hỗn độn thủy, một chiếc lá hắn cũng không để ả hưởng lợi. Hồng Uyên nhận được gà rừng thì vui vẻ, theo ả, thịt gà tất nhiên phải đáng giá hơn đám rau xanh nhiều.

Đợi cho Hồng Uyên rời đi, sắc mặt Diệp Thù lập tức trở nên lạnh lùng. Do lâu nay bận bịu việc tu luyện và trồng thảo dược nên hắn suýt quên mất ả ta. Hiện tại, ả chủ động đến đây chắc chắn là vì được lệnh của Diệp Tuấn, lòng mang ác ý. Đã vậy, hắn cũng nên dùng chút thủ đoạn để thỏa mãn chấp niệm của nguyên chủ.

Hồng Uyên mang thân phận nô tỳ, với dã tâm của Diệp Tuấn thì sao hắn chịu cưới một kẻ có thân phận thấp hèn làm vợ? Hơn nữa, Hồng Uyên là loại người vong ân phụ nghĩa, tuy Diệp Tuấn là kẻ độc ác, lòng dạ nhỏ nhen nhưng gã cũng biết được phẩm tính của Hồng Uyên thế nào, tất nhiên gã càng không chấp nhận cưới người như thế làm thiếp.

Song, Diệp Tuấn có dã tâm nên Diệp Thù mới dễ lợi dụng sơ hở để sắp đặt mưu kế. Hồng Uyên không sánh bằng những tiểu thư thế gia kia, nhưng nếu ả có thể mang lại lợi ích cao hơn cho Diệp Tuấn thì chưa chắc gã sẽ không chịu nhượng bộ cưới Hồng Uyên về nhà.

Diệp Thù cần tìm một món bảo vật hoặc thứ gì đó giúp Hồng Uyên đả động được đến Diệp Tuấn. Nhưng thế chẳng phải sẽ giúp đôi nam nữ bọn chúng đạt được lợi ích? Tuy hắn không phải loại người độc ác nhưng cũng là người có thù báo thù. Hắn vừa muốn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ vừa muốn hai kẻ tiện nhân tự hành hạ lẫn nhau, có thế hắn mới hài lòng.